Vợ Yêu Thế Thân Đề Nghị Ly Hôn - Chương 7

Lúc chuẩn bị khởi hành.
Điện thoại bỗng nhiên nhấp nháy thông báo email.
Cô ấn vào xem.
Là một liên hệ lạ gửi cho cô mấy tấm ảnh.
Thẩm Âm tùy ý mở một tấm trong đó.
Phát hiện đó là một bức thư tình.
Giấy trong ảnh đã có chút ngả vàng.
Chắc là đồ từ nhiều năm trước.
Nhưng không có nếp nhăn gì.
Bảo quản rất tốt.
Nét chữ vẫn rõ ràng có thể thấy.
Đó là thư tình Lục Hoài Châu viết cho Lâm Linh trước kia.
Trong email đó.
Lâm Linh viết cho Thẩm Âm:
"Thẩm tiểu thư, cô không phải người trong lòng của Hoài Châu, hà tất phải chiếm lấy không buông."
Cơn buồn ngủ vốn có của Thẩm Âm tan biến.
Trong lúc bay.
Tỉ mỉ xem hết nội dung trên những tấm ảnh đó một lượt.
Có lời lẽ Lục Hoài Châu tỏ tình với Lâm Linh.
Có lời anh viết dỗ dành cô ta vui vẻ.
Trong đó có một bức.
Hẳn là sau khi Lục Hoài Châu chọc Lâm Linh giận.
Viết thư cầu hòa.
Anh viết:
"Tha thứ cho anh được không, cầu xin em đừng giận anh nữa mà."
Chữ anh rất đẹp.
Viết ngay ngắn.
Mỗi một bức thư đều không tìm ra một chữ sai.
Nếu như Thẩm Âm không quen biết Lục Hoài Châu.
Chỉ dựa vào từng bức thư tình này.
Đại khái sẽ tưởng là một thiếu niên ngây ngô tỏa nắng mà khó giấu được tình yêu nào đó.
Chứ không phải người vui buồn không hiện ra mặt như bây giờ.
Hóa ra người như Lục Hoài Châu.
Cũng từng bộc lộ tâm ý như vậy.
Cũng từng giống như một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Dùng cách thức chất phác nhất nói những lời bán thảm khiến người ta buồn cười.
Mà Thẩm Âm chỉ có thể lướt xem từng lần một những tấm ảnh.
Nhìn trộm được một góc khuôn mặt chân thật dưới lớp mặt nạ của anh.
Lúc xuống máy bay Thẩm Âm đang đợi hành lý.
Buổi tối cô nhận lời mời của Tiểu Lâm.
Phải đi mừng sinh nhật bạn học Tiểu Lâm.
Lúc sắp đi ra khỏi sân bay.
Gặp phải luật sư riêng của Lục Hoài Châu.
"Lục phu nhân?"
"Luật sư Lý, khéo quá. Ông đi công tác sao?"
"Không có, gần đây công việc không bận lắm, vừa đi nghỉ phép ở New Zealand về."
Thẩm Âm và luật sư Lý tán gẫu đôi câu về phong cảnh New Zealand.
Lúc đi song song.
Thuận miệng hỏi một câu:
"Luật sư Lý, thỏa thuận trước đó Hoài Châu đưa cho ông, ông xem thế nào rồi?"
"Thỏa thuận gì cơ? Lục tổng gần đây đâu có tìm tôi."
Luật sư Lý nghĩ một chút.
Giống như bừng tỉnh đại ngộ giải thích với Thẩm Âm:
"Lục phu nhân e là cô nhầm lẫn rồi, tôi là luật sư riêng của Lục tổng, hợp đồng công ty của ngài ấy rất ít khi giao cho tôi xử lý."
Nụ cười trên mặt Thẩm Âm hơi thu lại một chút:
"Ra là vậy."
Cô lên xe rất lâu.
Tài xế vốn dĩ lái về hướng quán bar.
Chập choạng tối sắc trời dần tối.
Lúc xe đi vào nội thành.
Cô nói với tài xế:
"Đến công ty Lục Hoài Châu trước."
Lúc đẩy cửa văn phòng ra.
Thẩm Âm không suy nghĩ quá nhiều.
Đại khái là xoay vòng nhiều ngày khiến đầu óc cô có chút đình trệ.
Đến nỗi quên mất gõ cửa trước.
Cho nên lúc nhìn thấy Lâm Linh và Lục Hoài Châu dựa vào rất gần.
Cả ba người đều ngẩn ra.
Lâm Linh chắc là vừa tranh cãi xong với Lục Hoài Châu.
Tài liệu trên đất rơi lả tả.
Hốc mắt đỏ hoe.
Mà Lục Hoài Châu nhanh chóng quay đầu.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm phải Thẩm Âm.
Biểu cảm trong nháy mắt cứng đờ.
Thẩm Âm nhìn vở kịch lớn này.
Thầm mắng bản thân ra đường đúng là không xem ngày.
Quả thực cầm kịch bản nữ phụ độc ác.
Hận không thể tìm cái khe tại chỗ mà chui đi.
Không muốn tham gia vào loại tu la tràng này.
Cũng không muốn dấy lên mưa máu gió tanh gì ở công ty.
"Thẩm tiểu thư... không phải cô đang đi công tác sao?"
Là Lâm Linh mở miệng trước.
Lúc này rồi.
Thẩm Âm thế mà vẫn có thể nặn ra một nụ cười đúng mực.
Nhìn Lục Hoài Châu, nói:
"Xin lỗi, làm phiền nhã hứng của hai người rồi."
"Không phải như em nghĩ đâu."
Lục Hoài Châu lập tức đi lên phía trước.
Nhưng Thẩm Âm lùi lại một bước.
Tránh tay của anh:

Truyện Được Đề Xuất Khác