Vợ Yêu Thế Thân Đề Nghị Ly Hôn - Chương 6

Mới phát hiện.
Bản thân nhìn Lục Hoài Châu nhẫn nhịn, bất lực.
Cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối thay cho anh.
Lần thứ hai chạm mặt Lâm Linh.
Là vào đầu mùa đông.
Hôm đó thành phố Bình loáng thoáng có hàn triều ập đến.
Thẩm Âm rảnh rỗi.
Đi đưa trà chiều cho Lục Hoài Châu.
Cô quen cửa quen nẻo đi đến cửa văn phòng Lục Hoài Châu.
Còn chưa gõ cửa.
Lại nghe thấy trong cửa truyền đến tiếng đối thoại rất nhẹ.
"Hoài Châu, tại sao chúng ta không thể ở bên nhau, tại sao lại không công bằng như vậy."
Giọng nói có chút xa lạ.
Nhưng lập tức khiến Thẩm Âm biết được.
Người trong phòng chính là Lâm Linh.
Thẩm Âm không phải người thích nhìn trộm sự riêng tư của người khác.
Nhưng cô lại ma xui quỷ khiến.
Đứng bên cửa không động đậy.
Giọng Lục Hoài Châu bình tĩnh:
"Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, em không cần thiết phải chìm đắm trong quá khứ."
"Trong mắt anh chúng ta chính là quá khứ? Con đường chúng ta từng đi cùng nhau, nỗi khổ từng chịu, anh đều quên rồi?"
"Không phải nói chúng ta sẽ mãi mãi yêu nhau sao?"
Lục Hoài Châu dừng lại rất lâu.
Mới chậm rãi mở miệng.
Giọng nói có chút tự giễu và chua xót:
"Cho đến lúc chia tay với em, thậm chí sau khi chia tay rất lâu."
"Anh vẫn rất yêu em, anh chưa bao giờ phủ nhận."
Yêu.
Thẩm Âm chưa từng nghe Lục Hoài Châu nói từ này.
Bọn họ ngủ trên một chiếc giường sáu năm.
Từng hôn vô số lần.
Từng triền miên lâm ly thân mật khăng khít.
Nhưng cô chưa từng nghe Lục Hoài Châu nói từ ngữ lộ liễu như vậy.
Giọng Lâm Linh mang theo chút nôn nóng và nức nở:
"Vậy còn bây giờ thì sao?"
Anh lảng tránh câu hỏi của Lâm Linh.
Chỉ nói:
"Anh đã có gia đình rồi, xin lỗi."
Nghe đến đây.
Thực ra Thẩm Âm không định nghe lén nữa.
Cảm thấy có chút bất lịch sự.
Chỉ là Lâm Linh trong cửa đột nhiên đặt câu hỏi:
"Vậy còn cô ấy thì sao? Anh yêu cô ấy không?"
Hai chân Thẩm Âm trong nháy mắt như đổ chì.
Đóng đinh tại chỗ không thể động đậy.
Cô cũng muốn biết đáp án của Lục Hoài Châu.
Chỉ là rất lâu.
Lục Hoài Châu đều không mở miệng.
Anh không trả lời câu hỏi này.
Chỉ là đáp án đã hiển nhiên dễ thấy rồi.
Thích hợp không đồng nghĩa với yêu.
Ba người trong cửa ngoài cửa đều biết rõ trong lòng.
"Anh sẽ không chia tay với Thẩm Âm đâu, xin lỗi."
Anh dùng nghĩa vụ và trách nhiệm để duy trì hôn nhân.
Từ bỏ tất cả kỳ vọng đối với tình yêu.
Thẩm Âm khi đó cảm thấy.
Thực ra tinh thần trách nhiệm của Lục Hoài Châu cũng là một loại tàn nhẫn.
Trước tiên đâm bị thương chính anh.
Sau đó đâm bị thương Lâm Linh.
Cuối cùng đâm bị thương Thẩm Âm.
"Vậy tại sao cậu không nói rõ với anh ta?"
Tống Thần hỏi.
"Cậu để anh ta biết tâm ý của cậu, ít nhất để anh ta đưa ra một sự lựa chọn."
"Thôi đi."
Thẩm Âm lắc đầu.
"Tớ sợ tớ vừa nói, tớ và anh ấy ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa."
"Tớ không muốn làm mọi chuyện trở nên quá khó coi."
"Càng không muốn đạo đức trói buộc anh ấy."
"Cho nên kẻ xấu này hãy để tớ làm."
"Để tớ đề nghị chia tay, cũng thể diện hơn một chút."
Thẩm Âm thở dài một hơi rất nhẹ.
Điện thoại cô bỗng nhiên vang lên.
Là nhân vật trung tâm câu chuyện Lục Hoài Châu:
"Chơi thế nào rồi? Anh đi đón em nhé?"
"Thôi, tối nay em ngủ lại chỗ bọn họ."
Lục Hoài Châu im lặng hai giây.
Giọng điệu vẫn duy trì sự ôn hòa:
"Chúng ta vẫn chưa chia tay mà, đêm không về nhà không tốt lắm đâu."
"Không sao, sẽ không để người khác biết đâu, em đảm bảo không có dư luận tiêu cực, không ảnh hưởng hợp tác dự án đâu."
Từ sau ngày chia tay hôm đó.
Thẩm Âm không ngừng nghỉ đi công tác nửa tháng.
Cô sắp xếp công việc rất kín.
Để bản thân không có quá nhiều thời gian suy nghĩ những vấn đề tình cảm không quan trọng này.
Lục Hoài Châu gửi tin nhắn cho cô mấy lần.
Không ngoài việc giống như trước kia.
Đâu ra đấy hỏi cô khi nào về thành phố Bình.
Nói đi sân bay đón cô.
Lại nói:
"Quản lý cấp cao ly hôn áp lực dư luận không nhỏ, em vẫn nên cân nhắc thêm đi."
Hôm cô từ Morocco bay về nước.

Truyện Được Đề Xuất Khác