Vợ Yêu Thế Thân Đề Nghị Ly Hôn - Chương 3

Lại lịch sự ga lăng đúng lúc.
Khiến Thẩm Âm cảm thấy cũng tạm được.
Có lẽ hôm đó đổi thành bất kỳ một người đàn ông không tệ nào.
Thẩm Âm đều sẽ cảm thấy có thể.
Nhưng vừa khéo lúc đó chính là Lục Hoài Châu.
Thế là bọn họ ăn nhịp với nhau.
Cảm thấy đối phương không đến nỗi tệ.
Cho nên cứ thế kết hôn.
Cô là mụ mị đầu óc rồi.
Lúc bạn bè nói "anh ta có thể cả đời cũng không quên được người cũ".
Cô lại hời hợt cảm thấy chẳng quan trọng chút nào.
Thậm chí nói:
"Thế không phải tốt hơn sao, nước sông không phạm nước giếng. Tương kính như tân, vợ chồng trần tục, cũng chỉ đến thế."
Ban đầu Thẩm Âm cũng không thích Lục Hoài Châu bao nhiêu.
Cô là một thương nhân thực thụ.
Một nguyên nhân quan trọng lựa chọn ở bên Lục Hoài Châu.
Là hai nhà có một sự hợp tác quan trọng đang tiến hành.
Chỉ là Lục Hoài Châu thực sự quá tốt.
Quá mức ga lăng.
Cho dù không yêu cô.
Từng chút trong cuộc sống thường ngày đều làm chu toàn.
Quà ngày lễ chưa bao giờ vắng mặt.
Buổi tối không kịp về nhà ăn cơm đều sẽ gọi điện báo cáo.
Mỗi lần cô đi công tác.
Lục Hoài Châu đều sẽ đích thân đưa đón ở sân bay.
Kể từ sau khi kết hôn với Lục Hoài Châu.
Cô chưa từng nhìn thấy bất kỳ món nào cô không thích ăn trên bàn cơm nữa.
Tất cả sở thích của cô.
Lục Hoài Châu đều nhớ rõ ràng rành mạch.
Vạn sự đều lấy suy nghĩ của cô làm đầu.
Ngày ngày chung sống.
Chưa từng lơi lỏng.
Nước chảy đá mòn như vậy.
Thật sự rất khó khiến người ta không động lòng.
"Sao đột nhiên lại đề nghị chia tay?"
Lục Hoài Châu cầm lấy bản thỏa thuận ly hôn kia.
Nhưng không mở ra.
Cô khẽ nói:
"Chính là cảm thấy, chúng ta hình như không cần thiết phải tiếp tục duy trì hôn nhân nữa."
"Luật sư nói, thỏa thuận tiền hôn nhân của em và anh ký rất rõ ràng."
"Phương diện phân chia tài sản cũng không tính là phức tạp."
"Bản thỏa thuận này anh xem đi, có chỗ nào cần sửa đổi không."
Nhưng Lục Hoài Châu vẫn không mở ra.
Hỏi:
"Là anh có chỗ nào làm khiến em không hài lòng sao?"
Thẩm Âm đáp rất nhanh:
"Sao có thể, đương nhiên không có."
Lục Hoài Châu tiếp lời cũng rất nhanh:
"Anh không có cách nào ký tên ngay lập tức."
"Gần đây công ty anh có một dự án rất quan trọng."
"Anh không hy vọng thời gian tới sẽ chịu ảnh hưởng của dư luận báo chí."
"Hơn nữa thỏa thuận anh xem cũng vô dụng, anh phải để luật sư hỗ trợ phán đoán."
Anh đâu ra đấy liệt kê những lý do không thể ký tên ngay.
Giọng điệu giống như đang bàn chuyện làm ăn với đối tác.
Anh nói chuyện bình tĩnh lý trí như vậy.
Luôn lấy lợi ích công ty làm đầu.
Có đôi khi Thẩm Âm sẽ cảm thấy.
Lúc hai người bọn họ chung sống.
Quả thực giống như hai AI thương mại cao cấp đang làm việc chung.
Nhưng có đôi khi cô cũng sẽ mạc danh suy nghĩ.
Nếu lúc anh ở bên cạnh Lâm Linh.
Nói chuyện làm việc cũng sẽ lý trí như vậy sao?
Đáp án chắc chắn là sẽ không.
Trong lòng Lục Hoài Châu.
Cô và Lâm Linh không có tính so sánh.
Cô là người hợp tác thích hợp.
Cũng chỉ giới hạn ở thích hợp mà thôi.
Còn Lâm Linh là người anh dùng hết sức lực để yêu.
Lục Hoài Châu nhìn Thẩm Âm chằm chằm.
Hỏi:
"Tiện cho biết nguyên nhân là gì không?"
Thẩm Âm ý tại ngôn ngoại, nói:
"Tiền bạc quý thật đấy, nhưng tình yêu giá càng cao."
Đáy mắt Lục Hoài Châu thoáng qua một tia tối tăm.
Lại đẩy thỏa thuận sang một bên.
Hỏi Thẩm Âm:
"Em đã bàn bạc với người nhà chưa?"
Thẩm Âm khựng lại một chút, nói:
"Vẫn chưa."
Lục Hoài Châu lại thay cô đưa ra quyết định:
"Ngày mai không phải là cuối tháng sao, phải về nhà em ăn cơm."
"Ông nội em gần đây sức khỏe không tốt lắm."
"Hay là, chúng ta vẫn tạm thời đừng nói chuyện này với họ vội."
Thẩm Âm không có cách nào đưa ra ý kiến phản đối với đề nghị của Lục Hoài Châu.
Thậm chí cô cũng có thể tưởng tượng được.
Nếu mình tuyên bố tin tức ly hôn này.
Sẽ dấy lên ý kiến gia đình lớn đến mức nào.
Cô chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt.
Vừa ăn cơm vừa ngẩn người.
Cháu trai nhỏ ba tuổi cầm đồ chơi nhét cho cô.
Bàn tay múp míp đặt lên người cô.
Quấn lấy đòi cô bế.

Truyện Được Đề Xuất Khác