Vợ Yêu Thế Thân Đề Nghị Ly Hôn - Chương 1
Ngày đầu tiên kết hôn theo hợp đồng với Lục Hoài Châu.
Tôi đã biết anh từng có một người bạn gái cũ cùng hoạn nạn.
Ban đầu tôi cũng không để ý.
Chỉ là chung sống sáu năm.
Tôi lại không cách nào khống chế được mà chìm đắm trong đó.
Cho đến khi yêu anh.
Bạn gái cũ của anh lại xuất hiện, hỏi anh:
"Anh đã yêu vợ của mình rồi sao?"
Lục Hoài Châu im lặng.
Mà tôi cũng đã biết đáp án của anh.
Dự báo thời tiết nói.
Chịu ảnh hưởng của bão tuyết, hôm nay sẽ là ngày lạnh nhất trong năm của thành phố Bình.
Nửa đêm.
Điện thoại của Lục Hoài Châu khẽ rung hai cái.
Có cuộc gọi đến.
Nhưng rất nhanh đã bị Lục Hoài Châu đang ngủ không sâu tắt đi.
Thẩm Âm có chút bị đánh thức.
Lòng bàn tay Lục Hoài Châu từng cái từng cái vỗ nhẹ lên lưng cô.
Cô mơ màng, lại lần nữa chìm vào giấc mộng.
Nhưng rất nhanh điện thoại lại rung lên lần nữa.
Lần này, Lục Hoài Châu không cúp máy.
Anh chỉ do dự hai giây.
Rồi đứng dậy xuống giường.
Lục Hoài Châu đứng ở phòng khách nghe điện thoại.
Giọng nói đè xuống rất thấp.
Nhưng cửa phòng ngủ không đóng chặt.
Thẩm Âm mở mắt trong chăn ấm.
Do dự hồi lâu.
Chậm rãi đi đến bên cửa.
Nghe anh nói chuyện với người đầu bên kia điện thoại.
"Tìm anh thì có tác dụng gì?"
"Nửa đêm tại sao lại vô duyên vô cớ chạy đến vùng ngoại ô?"
"Có thể gọi cứu hộ giao thông."
Giọng điệu Lục Hoài Châu không có quá nhiều cảm xúc.
Không khác gì lúc bình thường kiên nhẫn nói chuyện với cấp dưới.
Nhưng Thẩm Âm không cần nghe kỹ.
Cũng không cần hỏi.
Cũng có thể đoán được đầu dây bên kia là ai.
Chỉ có người đó.
Mới có thể gọi điện cho Lục Hoài Châu vào lúc đêm khuya.
Cũng chỉ có người đó.
Mới có thể khiến Lục Hoài Châu sau khi nói lời lạnh nhạt.
Vẫn thở dài một hơi.
Cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe.
Đội bão tuyết đi ra ngoài.
Khóa cửa vang lên một tiếng rất nhẹ.
Thẩm Âm chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
Phòng khách đã sớm trống rỗng không một bóng người.
Mà cô đã chẳng còn buồn ngủ.
Cô khoác một chiếc áo đi ra ban công âm mười mấy độ.
Nhìn chiếc xe màu đen lái ra khỏi tầng dưới căn hộ chung cư vắng lặng tối tăm.
Lại nhìn đèn xe dần dần biến mất trong gió lạnh gào thét.
Lục Hoài Châu không hề đề phòng Thẩm Âm.
Kết hôn năm thứ sáu.
Lần đầu tiên cô đăng nhập vào tài khoản điện thoại của anh.
Im lặng nhìn định vị dần đi xa.
Cuối cùng dừng lại trên một con đường quốc lộ ở ngoại ô thành phố.
Thẩm Âm đại khái đoán được nguyên nhân Lục Hoài Châu ra ngoài.
Ước chừng là vị bạn gái cũ vừa về nước không lâu của anh bị bão tuyết vây khốn ở quốc lộ.
Thế là gọi điện cho anh cầu cứu.
Mà Lục Hoài Châu tuy rằng biết đó là trò lạt mềm buộc chặt.
Lại không thể làm gì khác.
Như nhận mệnh mà rơi vào cái bẫy tình cảm này.
Đợi đến lúc Lục Hoài Châu trở về.
Đã gần sáng.
Ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng.
Buổi sáng mùa tuyết đến muộn lạ thường.
Lục Hoài Châu nhẹ tay nhẹ chân mở cửa.
Đứng một lúc trong căn phòng có lò sưởi ấm áp.
Mới vén chăn lên giường.
Trên người anh đã không còn hơi lạnh ngoài trời.
Hư ảo ôm Thẩm Âm vào lòng.
Phảng phất như đêm qua chưa từng rời đi.
Thẩm Âm cũng không hỏi nhiều.
Sau khi tỉnh dậy vẫn giống như hai ngàn ngày chung sống trong quá khứ.
Cùng Lục Hoài Châu ngồi hai bên bàn ăn dùng bữa sáng.
Cô ăn bánh quy soda kèm cà phê đá.
Còn anh ăn điểm tâm kiểu Trung kèm sữa bò.
Lục Hoài Châu đưa cà phê cho cô, nói với cô:
"Nhiệt độ giảm rồi, em cứ uống đồ lạnh khi bụng rỗng như vậy, không tốt cho dạ dày lắm đâu."
Anh chu đáo như vậy.
Không nề hà phiền phức dùng lời nói khuyên cô chú ý sức khỏe.
Nhưng làm việc lại cực kỳ có chừng mực.
Chỉ giới hạn ở việc khuyên bảo thân thiện.
Nói đến là dừng.
Chưa bao giờ thực sự lạnh mặt ngăn cản hành vi không lành mạnh này của cô.
Thẩm Âm cười cười.
Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lục Hoài Châu, nói:
"Cũng bình thường, quen rồi."
Gần đây công việc của cô rất bận.
Sau khi ăn xong bữa cơm này với Lục Hoài Châu.
Tôi đã biết anh từng có một người bạn gái cũ cùng hoạn nạn.
Ban đầu tôi cũng không để ý.
Chỉ là chung sống sáu năm.
Tôi lại không cách nào khống chế được mà chìm đắm trong đó.
Cho đến khi yêu anh.
Bạn gái cũ của anh lại xuất hiện, hỏi anh:
"Anh đã yêu vợ của mình rồi sao?"
Lục Hoài Châu im lặng.
Mà tôi cũng đã biết đáp án của anh.
Dự báo thời tiết nói.
Chịu ảnh hưởng của bão tuyết, hôm nay sẽ là ngày lạnh nhất trong năm của thành phố Bình.
Nửa đêm.
Điện thoại của Lục Hoài Châu khẽ rung hai cái.
Có cuộc gọi đến.
Nhưng rất nhanh đã bị Lục Hoài Châu đang ngủ không sâu tắt đi.
Thẩm Âm có chút bị đánh thức.
Lòng bàn tay Lục Hoài Châu từng cái từng cái vỗ nhẹ lên lưng cô.
Cô mơ màng, lại lần nữa chìm vào giấc mộng.
Nhưng rất nhanh điện thoại lại rung lên lần nữa.
Lần này, Lục Hoài Châu không cúp máy.
Anh chỉ do dự hai giây.
Rồi đứng dậy xuống giường.
Lục Hoài Châu đứng ở phòng khách nghe điện thoại.
Giọng nói đè xuống rất thấp.
Nhưng cửa phòng ngủ không đóng chặt.
Thẩm Âm mở mắt trong chăn ấm.
Do dự hồi lâu.
Chậm rãi đi đến bên cửa.
Nghe anh nói chuyện với người đầu bên kia điện thoại.
"Tìm anh thì có tác dụng gì?"
"Nửa đêm tại sao lại vô duyên vô cớ chạy đến vùng ngoại ô?"
"Có thể gọi cứu hộ giao thông."
Giọng điệu Lục Hoài Châu không có quá nhiều cảm xúc.
Không khác gì lúc bình thường kiên nhẫn nói chuyện với cấp dưới.
Nhưng Thẩm Âm không cần nghe kỹ.
Cũng không cần hỏi.
Cũng có thể đoán được đầu dây bên kia là ai.
Chỉ có người đó.
Mới có thể gọi điện cho Lục Hoài Châu vào lúc đêm khuya.
Cũng chỉ có người đó.
Mới có thể khiến Lục Hoài Châu sau khi nói lời lạnh nhạt.
Vẫn thở dài một hơi.
Cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe.
Đội bão tuyết đi ra ngoài.
Khóa cửa vang lên một tiếng rất nhẹ.
Thẩm Âm chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
Phòng khách đã sớm trống rỗng không một bóng người.
Mà cô đã chẳng còn buồn ngủ.
Cô khoác một chiếc áo đi ra ban công âm mười mấy độ.
Nhìn chiếc xe màu đen lái ra khỏi tầng dưới căn hộ chung cư vắng lặng tối tăm.
Lại nhìn đèn xe dần dần biến mất trong gió lạnh gào thét.
Lục Hoài Châu không hề đề phòng Thẩm Âm.
Kết hôn năm thứ sáu.
Lần đầu tiên cô đăng nhập vào tài khoản điện thoại của anh.
Im lặng nhìn định vị dần đi xa.
Cuối cùng dừng lại trên một con đường quốc lộ ở ngoại ô thành phố.
Thẩm Âm đại khái đoán được nguyên nhân Lục Hoài Châu ra ngoài.
Ước chừng là vị bạn gái cũ vừa về nước không lâu của anh bị bão tuyết vây khốn ở quốc lộ.
Thế là gọi điện cho anh cầu cứu.
Mà Lục Hoài Châu tuy rằng biết đó là trò lạt mềm buộc chặt.
Lại không thể làm gì khác.
Như nhận mệnh mà rơi vào cái bẫy tình cảm này.
Đợi đến lúc Lục Hoài Châu trở về.
Đã gần sáng.
Ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng.
Buổi sáng mùa tuyết đến muộn lạ thường.
Lục Hoài Châu nhẹ tay nhẹ chân mở cửa.
Đứng một lúc trong căn phòng có lò sưởi ấm áp.
Mới vén chăn lên giường.
Trên người anh đã không còn hơi lạnh ngoài trời.
Hư ảo ôm Thẩm Âm vào lòng.
Phảng phất như đêm qua chưa từng rời đi.
Thẩm Âm cũng không hỏi nhiều.
Sau khi tỉnh dậy vẫn giống như hai ngàn ngày chung sống trong quá khứ.
Cùng Lục Hoài Châu ngồi hai bên bàn ăn dùng bữa sáng.
Cô ăn bánh quy soda kèm cà phê đá.
Còn anh ăn điểm tâm kiểu Trung kèm sữa bò.
Lục Hoài Châu đưa cà phê cho cô, nói với cô:
"Nhiệt độ giảm rồi, em cứ uống đồ lạnh khi bụng rỗng như vậy, không tốt cho dạ dày lắm đâu."
Anh chu đáo như vậy.
Không nề hà phiền phức dùng lời nói khuyên cô chú ý sức khỏe.
Nhưng làm việc lại cực kỳ có chừng mực.
Chỉ giới hạn ở việc khuyên bảo thân thiện.
Nói đến là dừng.
Chưa bao giờ thực sự lạnh mặt ngăn cản hành vi không lành mạnh này của cô.
Thẩm Âm cười cười.
Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lục Hoài Châu, nói:
"Cũng bình thường, quen rồi."
Gần đây công việc của cô rất bận.
Sau khi ăn xong bữa cơm này với Lục Hoài Châu.
Truyện Được Đề Xuất Khác
Tổng Tài Thế Thân Ngược Luyến, Tôi Chỉ Muốn Ăn Với Uống
Tác giả: Bất Tái Thất Cách
Chàng Bác Sĩ Dịu Dàng Đang Tán Tỉnh Tôi Sao?
Tác giả: Nhu Yếu Thái Dương
Đừng Bắt Tôi Yêu, Tôi Chỉ Muốn Cày Game
Tác giả: Kha Kha MaKe