Đương Nhiên Phải Ly Hôn Rồi, Con Có Phải Của Anh Đâu - Chương 9
"Giang Uyển, mấy năm nay... là anh có lỗi với em."
"Em... tiền bạc còn đủ không? Nếu em thiếu tiền, anh có thể cho em mượn một ít..."
Ôi chao, đây là cái gì? Lương tâm muộn màng thức tỉnh sao?
Tôi phát huy kỹ năng diễn xuất cuối cùng, khóe mắt ngấn lệ, kiên quyết lắc đầu:
"Lục Tử Mặc, tôi hận anh, tôi không muốn gặp lại anh nữa, anh cũng đừng liên lạc với tôi."
"Từ nay về sau, tôi và anh không còn dây dưa gì nữa."
Nói rồi, tôi ngẩng cao đầu bỏ đi.
18 Không lâu sau, tôi tìm một cơ hội, giả vờ vô tình tiết lộ tin tôi mang thai cho Sở Mục.
Anh ấy rất kích động, cũng có chút căng thẳng bất an.
Nói chung, biểu hiện của anh ấy nằm trong dự liệu của tôi.
Tôi nói:
"Sở Mục, tôi dự định sinh đứa bé này."
Anh ấy không nói gì.
Tôi lại nói:
"Anh yên tâm, tôi không muốn làm khó anh, một mình tôi có thể nuôi nó."
"Dù sau này tôi và anh có như thế nào, anh vẫn là cha của nó."
Anh ấy vẫn không nói gì, quay người đi vào phòng.
Lòng tôi có chút hoảng hốt, nhưng cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Anh ấy nhanh chóng đi ra, trên tay cầm một cuốn sổ nhỏ màu nâu, hóa ra là hộ khẩu.
"Giang Uyển, chúng ta kết hôn đi."
Sự ngạc nhiên của tôi là thật lòng, tôi nói:
"Nhưng, gia đình anh... thân phận như tôi, mẹ anh sẽ đồng ý sao?"
Anh ấy nói:
"Mẹ tôi sẽ rất vui, bà luôn hy vọng tôi có thể kết hôn ổn định."
Tôi vẫn không dám tin:
"Nhưng chuyện này quá trẻ con rồi, đâu thể nói kết hôn là kết hôn được chứ?"
"Tại sao không thể?" anh ấy vừa nói vừa quỳ một chân xuống đất, "Giang Uyển, em đồng ý lấy tôi không?"
Tôi nói:
"Tôi đương nhiên đồng ý, nhưng mà..."
Anh ấy không nói gì mà ôm chầm lấy tôi:
"Vậy bây ta chúng ta đi kết hôn thôi."
Anh ấy kéo tôi ra khỏi cửa, lái xe thẳng đến Cục Dân chính, tôi thậm chí còn chưa kịp trang điểm, đã bị anh ấy kéo đi chụp ảnh chung, rồi nhận giấy đăng ký kết hôn.
Cứ đơn giản như vậy, tôi và Sở Mục đã kết hôn.
Cứ như là đang nằm mơ vậy.
Tôi đã khổ tâm mưu tính rất nhiều, nhưng tất cả đều không cần dùng đến.
Sau khi nhận giấy chứng nhận, Sở Mục mặt đầy ngây ngô cười, còn tôi không hiểu sao mũi lại có chút cay cay.
Là thật sự muốn khóc, không phải diễn.
Hóa ra, được người khác thật lòng yêu thương, là cảm giác như thế này.
19 Sau khi kết hôn với Sở Mục, anh ấy đưa tôi đi gặp mẹ anh ấy, Chủ tịch Tập đoàn Sở thị, Sở Lam.
Bà ấy đã ngoài năm mươi, trông hiền từ nhân hậu, nói chuyện cũng rất dịu dàng, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, ẩn chứa sự tinh ranh.
Bà ấy lì xì cho tôi một phong bao rất dày, còn tặng một món "quà gặp mặt" đặc biệt.
Là chìa khóa một căn biệt thự.
Tôi có chút luống cuống, vẫn là Sở Mục giúp tôi giải vây.
Anh ấy nói:
"Mẹ, mẹ đừng như vậy, dọa Giang Uyển sợ rồi."
Sở Lam chỉ cười:
"Cái này là cho cháu trai mẹ, con đừng xen vào việc của người khác."
Sau bữa ăn, Sở Lam đề nghị nói chuyện riêng với tôi.
Tôi gật đầu đồng ý.
Nói thật, đối mặt với Sở Lam, lòng tôi rất thấp thỏm.
Bà ấy dù sao cũng là một đại gia thương trường lăn lộn nhiều năm, chút thủ đoạn và tính toán này của tôi, làm sao có thể qua mắt được bà ấy chứ?
Nhưng tôi không ngờ, bà ấy lại nói với tôi những lời như thế này.
Bà ấy nói:
"Giang Uyển, tôi từng nghe nói về phòng làm việc của cô, tiếng tăm trong giới rất tốt."
Tôi không biết nên tiếp lời thế nào.
Bà ấy cười:
"Tôi đây này, bẩm sinh đã thích cạnh tranh và thắng lợi."
"Đáng tiếc là, con trai và con gái tôi đều không giống tôi."
"Thực ra tôi cũng hiểu, chúng nó đều có lý tưởng và theo đuổi riêng, không thích quấn quýt bên bà già này."
"Giang Uyển, cô xử thế giống tôi, tôi rất thích cô."
"Cô nói cho tôi biết, lý tưởng của cô là gì?"
Tôi suy nghĩ nghiêm túc rồi mới trả lời bà ấy.
Tôi nói:
"Tôi muốn đứng trên đỉnh các ngọn núi."
"Tôi muốn trở thành người thứ hai như mẹ."
Bà ấy cười rất vui vẻ:
"Tập đoàn Sở thị hiện đang phát triển thị trường nước ngoài, bên công ty con ở London có một vị trí Phó Tổng giám đốc còn trống, cô có hứng thú không?"
Tôi nói:
"Đương nhiên."
Bà ấy hỏi:
"Vậy phòng làm việc của cô thì sao?"
Tôi:
"Phó giám đốc của tôi năng lực rất mạnh, cô ấy có thể tiếp quản công việc của tôi, tôi chỉ giữ lại quyền nhân sự."
Sở Lam cười càng lúc càng vui vẻ.
20 Cứ như vậy, tôi và Sở Mục đã đến London.
Tôi vào làm việc tại công ty con ở London của Tập đoàn Sở thị, Sở Mục thì vừa vẽ tranh, vừa chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của tôi.
Chín tháng sau, công ty đi vào quỹ đạo, giành được tám phần trăm thị phần địa phương, tôi cũng sinh hạ một bé gái khỏe mạnh.
Sở Mục rất vui, Sở Lam cũng vậy, bà ấy chuyển cho tôi 5% cổ phần của Sở thị, còn bảo tôi sau khi hồi phục sức khỏe thì về nước, bà ấy đã sắp xếp cho tôi vị trí Trợ lý Tổng giám đốc.
Đây rõ ràng là ý muốn bồi dưỡng tôi.
Tôi cũng rất vui, sự vất vả của tôi trong một năm này là xứng đáng.
Tuy nhiên, có một người lại không vui chút nào.
"Em... tiền bạc còn đủ không? Nếu em thiếu tiền, anh có thể cho em mượn một ít..."
Ôi chao, đây là cái gì? Lương tâm muộn màng thức tỉnh sao?
Tôi phát huy kỹ năng diễn xuất cuối cùng, khóe mắt ngấn lệ, kiên quyết lắc đầu:
"Lục Tử Mặc, tôi hận anh, tôi không muốn gặp lại anh nữa, anh cũng đừng liên lạc với tôi."
"Từ nay về sau, tôi và anh không còn dây dưa gì nữa."
Nói rồi, tôi ngẩng cao đầu bỏ đi.
18 Không lâu sau, tôi tìm một cơ hội, giả vờ vô tình tiết lộ tin tôi mang thai cho Sở Mục.
Anh ấy rất kích động, cũng có chút căng thẳng bất an.
Nói chung, biểu hiện của anh ấy nằm trong dự liệu của tôi.
Tôi nói:
"Sở Mục, tôi dự định sinh đứa bé này."
Anh ấy không nói gì.
Tôi lại nói:
"Anh yên tâm, tôi không muốn làm khó anh, một mình tôi có thể nuôi nó."
"Dù sau này tôi và anh có như thế nào, anh vẫn là cha của nó."
Anh ấy vẫn không nói gì, quay người đi vào phòng.
Lòng tôi có chút hoảng hốt, nhưng cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Anh ấy nhanh chóng đi ra, trên tay cầm một cuốn sổ nhỏ màu nâu, hóa ra là hộ khẩu.
"Giang Uyển, chúng ta kết hôn đi."
Sự ngạc nhiên của tôi là thật lòng, tôi nói:
"Nhưng, gia đình anh... thân phận như tôi, mẹ anh sẽ đồng ý sao?"
Anh ấy nói:
"Mẹ tôi sẽ rất vui, bà luôn hy vọng tôi có thể kết hôn ổn định."
Tôi vẫn không dám tin:
"Nhưng chuyện này quá trẻ con rồi, đâu thể nói kết hôn là kết hôn được chứ?"
"Tại sao không thể?" anh ấy vừa nói vừa quỳ một chân xuống đất, "Giang Uyển, em đồng ý lấy tôi không?"
Tôi nói:
"Tôi đương nhiên đồng ý, nhưng mà..."
Anh ấy không nói gì mà ôm chầm lấy tôi:
"Vậy bây ta chúng ta đi kết hôn thôi."
Anh ấy kéo tôi ra khỏi cửa, lái xe thẳng đến Cục Dân chính, tôi thậm chí còn chưa kịp trang điểm, đã bị anh ấy kéo đi chụp ảnh chung, rồi nhận giấy đăng ký kết hôn.
Cứ đơn giản như vậy, tôi và Sở Mục đã kết hôn.
Cứ như là đang nằm mơ vậy.
Tôi đã khổ tâm mưu tính rất nhiều, nhưng tất cả đều không cần dùng đến.
Sau khi nhận giấy chứng nhận, Sở Mục mặt đầy ngây ngô cười, còn tôi không hiểu sao mũi lại có chút cay cay.
Là thật sự muốn khóc, không phải diễn.
Hóa ra, được người khác thật lòng yêu thương, là cảm giác như thế này.
19 Sau khi kết hôn với Sở Mục, anh ấy đưa tôi đi gặp mẹ anh ấy, Chủ tịch Tập đoàn Sở thị, Sở Lam.
Bà ấy đã ngoài năm mươi, trông hiền từ nhân hậu, nói chuyện cũng rất dịu dàng, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, ẩn chứa sự tinh ranh.
Bà ấy lì xì cho tôi một phong bao rất dày, còn tặng một món "quà gặp mặt" đặc biệt.
Là chìa khóa một căn biệt thự.
Tôi có chút luống cuống, vẫn là Sở Mục giúp tôi giải vây.
Anh ấy nói:
"Mẹ, mẹ đừng như vậy, dọa Giang Uyển sợ rồi."
Sở Lam chỉ cười:
"Cái này là cho cháu trai mẹ, con đừng xen vào việc của người khác."
Sau bữa ăn, Sở Lam đề nghị nói chuyện riêng với tôi.
Tôi gật đầu đồng ý.
Nói thật, đối mặt với Sở Lam, lòng tôi rất thấp thỏm.
Bà ấy dù sao cũng là một đại gia thương trường lăn lộn nhiều năm, chút thủ đoạn và tính toán này của tôi, làm sao có thể qua mắt được bà ấy chứ?
Nhưng tôi không ngờ, bà ấy lại nói với tôi những lời như thế này.
Bà ấy nói:
"Giang Uyển, tôi từng nghe nói về phòng làm việc của cô, tiếng tăm trong giới rất tốt."
Tôi không biết nên tiếp lời thế nào.
Bà ấy cười:
"Tôi đây này, bẩm sinh đã thích cạnh tranh và thắng lợi."
"Đáng tiếc là, con trai và con gái tôi đều không giống tôi."
"Thực ra tôi cũng hiểu, chúng nó đều có lý tưởng và theo đuổi riêng, không thích quấn quýt bên bà già này."
"Giang Uyển, cô xử thế giống tôi, tôi rất thích cô."
"Cô nói cho tôi biết, lý tưởng của cô là gì?"
Tôi suy nghĩ nghiêm túc rồi mới trả lời bà ấy.
Tôi nói:
"Tôi muốn đứng trên đỉnh các ngọn núi."
"Tôi muốn trở thành người thứ hai như mẹ."
Bà ấy cười rất vui vẻ:
"Tập đoàn Sở thị hiện đang phát triển thị trường nước ngoài, bên công ty con ở London có một vị trí Phó Tổng giám đốc còn trống, cô có hứng thú không?"
Tôi nói:
"Đương nhiên."
Bà ấy hỏi:
"Vậy phòng làm việc của cô thì sao?"
Tôi:
"Phó giám đốc của tôi năng lực rất mạnh, cô ấy có thể tiếp quản công việc của tôi, tôi chỉ giữ lại quyền nhân sự."
Sở Lam cười càng lúc càng vui vẻ.
20 Cứ như vậy, tôi và Sở Mục đã đến London.
Tôi vào làm việc tại công ty con ở London của Tập đoàn Sở thị, Sở Mục thì vừa vẽ tranh, vừa chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của tôi.
Chín tháng sau, công ty đi vào quỹ đạo, giành được tám phần trăm thị phần địa phương, tôi cũng sinh hạ một bé gái khỏe mạnh.
Sở Mục rất vui, Sở Lam cũng vậy, bà ấy chuyển cho tôi 5% cổ phần của Sở thị, còn bảo tôi sau khi hồi phục sức khỏe thì về nước, bà ấy đã sắp xếp cho tôi vị trí Trợ lý Tổng giám đốc.
Đây rõ ràng là ý muốn bồi dưỡng tôi.
Tôi cũng rất vui, sự vất vả của tôi trong một năm này là xứng đáng.
Tuy nhiên, có một người lại không vui chút nào.
Truyện Được Đề Xuất Khác
Cẩm Sắt Vô Đoan: Cái Bẫy Của Tỷ Phu Thế Tử
Tác giả: Bánh pudding nhỏ
Quốc Sư Thần Nữ: Vờ Yêu Tướng Quân Để Giải Cứu Thiên Hạ
Tác giả: Quả dừa
Thật Giả Thiên Kim: Bàn Cờ Của Nhị Tiểu Thư
Tác giả: 700 calo