Đương Nhiên Phải Ly Hôn Rồi, Con Có Phải Của Anh Đâu - Chương 4

"Cô trẻ đẹp lại có sự nghiệp, hà cớ gì phải dây dưa không dứt với người đàn ông đã có vợ là Lục Tử Mặc?"
Cô ấy tức đến nỗi không nói nên lời.
Lâu sau, cô ấy mới cười lạnh trả lời:
"Lục phu nhân, cô hiểu lầm rồi, tôi và chồng cô căn bản không phải loại quan hệ đó."
Tôi nói:
"Ba ngày trước là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Lục Tử Mặc, nhưng anh ấy lại ở bên cô trọn cả đêm."
Cô ấy đầy vẻ khinh thường:
"Thì sao chứ?"
"Tối hôm đó chúng tôi cùng uống rượu ăn mừng ở quán bar, nhưng có hơn chục người cơ mà, tôi và Lục Tử Mặc căn bản không xảy ra chuyện gì cả!"
Tôi thở dài một hơi:
"Cô Sở, cô đặt tay lên ngực mà nói, tình cảm Tử Mặc dành cho cô, cô thực sự không nhìn ra sao?"
"Cô ưu tú như vậy, muốn tìm người đàn ông nào mà chẳng được."
"Tôi cầu xin cô trả Tử Mặc lại cho tôi đi, cô muốn bao nhiêu tiền cũng được!"
Giọng tôi không tự chủ mà lớn lên, khiến mọi người trong quán cà phê đều ngoái lại nhìn, sắc mặt Sở Vũ Yên cũng càng lúc càng khó coi.
Cô ấy cay nghiệt nói:
"Tôi không cần tiền của cô!"
"Cô thật sự không biết tôi là ai sao?"
"Tôi nói cho cô biết, mẹ tôi là Chủ tịch Tập đoàn Sở thị Sở Lam, tôi có thừa tiền!"
Đương nhiên tôi biết.
Chính vì vậy, tôi mới chọn cách dùng tiền để "xúc phạm" cô ấy.
Tôi làm ra vẻ ti tiện bất lực, khổ sở cầu xin cô ấy:
"Cô Sở, tôi biết tôi không bằng cô có tiền có thế, nhưng tôi thật lòng yêu Tử Mặc, cầu xin cô giơ cao đánh khẽ, đừng phá hoại gia đình tôi!"
Lời này thật sự quá sến sẩm, đến mức ngay cả bản thân tôi nói ra cũng nổi hết da gà.
Sở Vũ Yên càng bị chọc tức đến bốc hỏa.
Cô ấy đứng dậy quay lưng bỏ đi, thậm chí còn quên cả thanh toán.
Buồn cười, quá buồn cười.
7 Vì chuyện tôi đi tìm Sở Vũ Yên, tối hôm đó, Lục Tử Mặc hiếm hoi lắm mới về nhà.
Anh ấy mặt mày đen sạm, vừa vào cửa đã lên tiếng chỉ trích tôi:
"Giang Uyển, em quá đáng rồi!"
"Anh thật không ngờ em lại là một người phụ nữ ghen tuông và chụp mũ vô căn cứ như vậy!"
Tôi ngây thơ vô tội:
"Em làm sao cơ?"
Lục Tử Mặc:
"Tại sao em lại đi tìm Sở Vũ Yên?"
"Anh và cô ấy trong sạch, căn bản không có chuyện gì cả!"
Tôi:
"Thật sao? Vậy anh xóa số điện thoại của cô ấy đi!"
Anh ấy trả lời không ăn nhập:
"Anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường."
Tôi không nhịn được cười, tôi nói:
"Lục Tử Mặc, anh có dám thề với trời rằng anh và Sở Vũ Yên chỉ là bạn bè bình thường, tuyệt đối không có ý đồ gì khác không?"
"Anh thề đi, nếu hai người có một ngày vượt qua giới hạn bạn bè đó, thì sẽ bị trời đánh thánh vật, không được chết tử tế!"
Anh ấy nghiến răng nghiến lợi:
"Em! Em thật là vô lý, không thể nói lý được!"
Tôi:
"Đúng! Em chính là vô lý!"
"Tại sao em lại làm như vậy, trong lòng anh còn không rõ sao!"
"Anh còn nhớ em mới là vợ của anh không!"
"Em nói cho anh biết, Lục Tử Mặc, chừng nào em còn là vợ anh, Sở Vũ Yên chỉ có thể là tiểu tam bị người người xa lánh!"
Anh ấy càng trừng mắt dữ tợn nhìn tôi:
"Em! Em! Em..."
Tôi vội vàng nhắc nhở anh ấy:
"Có giỏi thì anh ly hôn với em đi!"
Anh ấy:
"Đúng, ly hôn! Tôi muốn ly hôn với em!"
Anh ấy đập cửa bỏ đi, tôi không khỏi nở một nụ cười hài lòng.
Đàn ông à, chính là như thế.
Bạn càng muốn anh ta đừng làm gì, anh ta lại càng cố chấp làm điều đó.
Tôi gọi điện cho luật sư, bảo cô ấy bắt đầu thanh lý tài sản chung của tôi và Lục Tử Mặc sau hôn nhân.
8 Nhưng tôi không ngờ, sáng sớm ngày hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Lục Tử Mặc.
"Giang Uyển, anh không muốn cãi nhau với em nữa."
"Hy vọng em bình tĩnh lại, nghiêm túc kiểm điểm, nếu còn lần sau, anh nhất định sẽ ly hôn với em."
Khoan đã, sao anh lại nhanh chóng đổi ý vậy!
Ly hôn nói đâu rồi!
Xem ra tôi còn phải cố gắng hơn nữa, thêm chút lửa mới được.
Tôi liên hệ với phe vé chợ đen mua vé xem buổi biểu diễn của Sở Vũ Yên, lần này, là hàng ghế đầu tiên.
Sở Vũ Yên biểu diễn trên sân khấu, tôi ở dưới nhớ lại cốt truyện của bộ phim Hachiko: Chú chó trung thành, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
Tôi có thể thấy rõ ràng, Sở Vũ Yên trên sân khấu có vẻ lơ đãng, mấy lần nhảy sai nhịp.
Mãi đến khi buổi biểu diễn kết thúc, tôi lại ra hẻm sau chặn cô ấy.
Tuy nhiên, đã có một người đàn ông đợi sẵn ở đây rồi, anh ấy đang đợi tôi.
Người đàn ông rất cao lớn, để tóc hơi dài, đẹp trai như một bức tượng điêu khắc trong viện bảo tàng nghệ thuật.
Tôi đã từng nhìn thấy ảnh của anh ấy, rất dễ dàng nhận ra khuôn mặt với đường nét sắc sảo đó.
Thực ra, ngay cả khi chưa từng thấy, tôi cũng có thể đoán ra thân phận của anh ấy, cổ tay áo sơ mi Armani của anh ấy còn dính vết sơn dầu.
Sở Mục, anh trai của Sở Vũ Yên, là họa sĩ.
Tôi bỗng thấy hơi hối hận vì hôm nay ra ngoài lại không trang điểm gì.
Nhưng nghĩ lại, như thế này dường như lại tốt hơn.

Truyện Được Đề Xuất Khác