Đừng Bắt Tôi Yêu, Tôi Chỉ Muốn Cày Game - Chương 4

"Niệm gì thiện ác từ bi, đợi gì mỏi mòn chờ đợi."
"Mặc kiếp sau khô héo thành tro, đổi kiếp này ở bên em."
Ôi hỏng bét! Vô tình hát luôn lời bài hát ra rồi.
Ô ô ô— Tiểu sư đệ quả nhiên lại bị tôi dọa chạy rồi. Khốn kiếp! Sao tôi lại để lộ chuyện mình ngũ âm bất toàn chứ? Chỉ thiếu chút nữa thôi!
Cô gái hay cười vận may sẽ không quá tệ, cô gái hay điên thì đi tàu hỏa thẳng đến Lhasa. Tôi đã nói rồi, nỗ lực sẽ có kết quả.
Xem kìa, tiểu sư đệ còn chủ động hẹn tôi xuống núi thí luyện! Chuyện này có khác gì hẹn tôi đi tuần trăng mật đâu? Tính ra thì coi như con của chúng tôi đã tám tuổi rồi!
Tôi bắt đầu càng cố gắng tán tỉnh tiểu sư đệ hơn.
"Chị đang nghĩ một vấn đề, tại sao mông lại có hai múi, mà em không phải là nửa còn lại của chị?"
"Chị phát hiện ra trong lòng chị chúng sinh đều bình đẳng, chỉ có một mình em quá cân."
"Gặp em giống như thế giới của thỏ đột nhiên đổ mưa cà rốt."
"Chị muốn dùng hành động nói cho em biết, tỏ tình quá nông cạn rồi, chị muốn tìm hiểu sâu hơn về em."
Nhưng Bùi Khí lại đã đọc nhưng không trả lời!
Khóe môi tôi nhếch lên dần dần cụp xuống, giọng nói cũng nhuốm vẻ tủi thân.
"Sư đệ không muốn nói chuyện với chị thì đừng nói nữa, chi bằng mấy cô em gái bên ngoài thú vị hơn nhiều."
"Hôm qua trong lòng còn có chị, hôm nay lại không hiểu chị nữa rồi."
"Tiểu bảo bối dính người như chị, chỉ cần bị lạnh nhạt một chút là trái tim sẽ tan vỡ."
"Chị có phải làm phiền Sư đệ không? Chị tự trách quá, nhưng chị vẫn không thể kiềm chế được trái tim nhớ Sư đệ..."
Cuối cùng, tôi thấy tiểu sư đệ thở dài một hơi. Nhìn tôi thật sâu một cái.
Tôi đang định lấy biểu đồ hình quạt ra để phân tích cảm xúc trong mắt cậu ấy. Thì cậu ấy đột nhiên kéo tay tôi lên, xem xét lòng bàn tay tôi.
Lẽ, lẽ nào tiểu sư đệ muốn nắm tay tôi? Con nai nhỏ trong lòng tôi đâm loạn muốn chết.
Chỉ thấy tiểu sư đệ cắn rách ngón trỏ của tay kia. Dùng máu vẽ nửa ngày trong lòng bàn tay tôi.
Ban đầu còn tưởng đây là nghi thức tỏ tình đặc biệt của tộc hồ ly.
Kết quả... Chết tiệt! Tên Bùi Khí thối tha này dám dùng Phong Khẩu Thuật với tôi!
Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy một cách bất lực và giận dữ. Thì thấy cậu ấy nhếch khóe môi, vui vẻ cười lên.
A a a a— Càng tức giận hơn! Tôi muốn nguyền rủa cậu ấy kiếp sau là một con Heo Peppa!
Thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ, tôi thấy bất bình thì dùng miệng output. Chuyện là thế này.
Nhiệm vụ thí luyện của chúng tôi ban đầu là tiêu diệt yêu vật bị ma hóa tên là Mộc Trạch ở thôn Thanh Trạch. Nhưng tôi và tiểu sư đệ không đánh lại.
Hết cách, tôi đành phải phát động kỹ năng thuyết giảng cảm hóa của nữ chính.
Hào quang nữ chính quả nhiên vô lý. Rõ ràng anh ta có thể một cái tát đập chết chúng tôi. Lại còn đứng đây nghe tôi nói nhảm không ngừng.
Nhưng đứa trẻ này thực sự quá đáng thương. Theo lời anh ta kể, anh ta vốn là Thần hộ mệnh của thôn Thanh Trạch. Sống trong hồ Thanh Trạch của thôn Thanh Trạch, người dân nơi đây đời đời được anh ta che chở.
Nhưng vì tư tưởng trọng nam khinh nữ, một lượng lớn nữ nhi đã bị họ vứt bỏ. Ném vào hồ nước duy nhất trong thôn này. Năm tháng tích lũy. Những nữ nhi bị chết đuối này dần dần hóa thành Lệ Quỷ. Khiến Mộc Trạch bị nhiễm một lượng lớn oán khí và tử khí một cách bị động. Thần lực của anh ta vì thế mà bị suy yếu. Đến mức không thể cung cấp nguồn nước uống được cho thôn nữa.
Nhưng dân làng không những không tự vấn tội lỗi của mình. Ngược lại còn oán hận anh ta, nguyền rủa anh ta.
Oán khí của nữ nhi cộng thêm lời nguyền rủa của dân làng. Khiến Thiên Đạo phán đoán sai lầm Mộc Trạch đọa ma. Thiên Đạo thu hồi Thần Cốt trên người anh ta. Nhưng không có Thần Cốt, anh ta càng không thể chống lại sự xâm thực của oán khí và quỷ khí. Lại còn bị dân làng không biết hối cải, làm tới bến. Anh ta mới hoàn toàn buông thả bản thân mà nhập ma...
Tôi và sư đệ nghe xong đều im lặng. Mặc dù tôi biết Thiên Đạo này chỉ là thiết lập của game. Nhưng vẫn tức giận đến mức muốn xử đẹp tất cả dân làng này!
Ánh trăng vừa đẹp. Tôi bảo tiểu sư đệ và Mộc Trạch chờ, sau đó một mình đi vào thôn bắt hết tất cả dân làng về.
Tôi dùng pháp thuật kiểm soát họ, bắt họ quỳ trước mặt Mộc Trạch, không ngừng dập đầu. Lại để Mộc Trạch chiêu hồn tử hồn nữ nhi đến. Ra lệnh cho các cô bám vào huyết thân đã vứt bỏ mình.
Mặc kệ nhiệm vụ khỉ gió gì! Hôm nay bà đây muốn cho Mộc Trạch trong lòng thoải mái. Cho nữ nhi đã khuất nhắm mắt thanh thản. Cho những kẻ không xứng đáng được sống mà vẫn sống này phải trả giá!
Tôi bảo từng người bọn họ sám hối tội lỗi của mình với Mộc Trạch. Không lâu sau, tôi thấy ma khí trên người Mộc Trạch càng lúc càng ít. Oán khí cũng dần dần tiêu tan.
Cuối cùng, sau khi người dân cuối cùng nói xong. Ánh sáng trắng chói mắt xẹt qua bầu trời đêm, rơi xuống người Mộc Trạch. Thì ra là Thiên Đạo đã trả lại Thần Cốt cho Mộc Trạch.
Mộc Trạch dùng thần lực xóa đi quỷ khí của tử anh. Để linh hồn các cô có thể tiến vào luân hồi.
Anh ta tha thứ cho dân làng từng nguyền rủa anh ta. Nhưng cũng thu hồi lực che chở anh ta từng ban cho họ.
Nhưng tôi vẫn chưa hả dạ. Tôi dùng Truy Nguyên Kính tìm ra từng người dân đã phạm sát nghiệt. Dùng tất cả tài sản của mình mua rất nhiều Bùa Xúi Quẩy từ Hệ thống. Sau đó đốt những lá bùa này thành tro, hòa vào nước và bắt họ uống.
Hừ! Nghĩ rằng tu tiên giả không thể giết người thì tôi không thể trừng trị các người được sao? Tôi nhất định phải khiến các người cảm nhận rõ thế nào là sống còn không bằng chết!
Có lẽ vẻ ngoài giết người quyết đoán của tôi quá ngầu. Ánh mắt tiểu sư đệ nhìn tôi rõ ràng khác trước. Lần này tôi kịp thời lấy ra biểu đồ hình quạt để phân tích.
Ừm. 30% ngưỡng mộ +50% thích +20% cảm xúc khó hiểu. Tốt quá! Tiếp tục cố gắng!
Gia đình ơi, tin tốt trời giáng đây. Tiểu sư đệ muốn đưa tôi đi gặp bạn thân phàm trần của cậu ấy rồi!
Nghe nói con trai chơi thân với nhau đều gọi nhau là "bố". Tính ra thì đây chẳng phải là đưa tôi đi gặp phụ huynh sao!
Tôi mang theo tâm trạng kích động gặp được Cố Tiện. Hệ thống nói với tôi đây là nam chính thứ ba trong "Dục Hóa Thành Tiên". Là một Hiệp khách có thuộc tính Chính Trực.
Nhưng không hiểu sao, ánh mắt Cố Tiện nhìn tôi rất lạ. Khách sáo xa cách thì tôi còn có thể hiểu. Nhưng có một khoảnh khắc tôi dường như thấy hận ý ngút trời trong mắt anh ta...
Thôi, có lẽ tôi nhìn nhầm rồi.

Truyện Được Đề Xuất Khác