Trùng Sinh: Vịt Hóa Thiên Nga & Màn Báo Thù Nữ Phụ Trà Xanh - Chương 4
Hết bắt lấy nước, lại bắt xoa bóp, rồi lại bắt quạt mát.
Thật lắm chuyện.
Cô ta còn bắt tôi cõng đi vệ sinh.
Tôi nghĩ ngợi một chút rồi đồng ý.
Chẳng qua là đi vệ sinh thôi mà, yêu cầu nhỏ mọn này tôi sẽ đáp ứng cô ta.
Một chén trà sau, tôi bắt đầu hét toáng lên.
"Có ai không! Mau đến giúp với, có người rơi xuống hố phân rồi."
Nghe thấy tiếng gọi của tôi, mọi người đến rất nhanh.
Ngưu Nhị đang ở ngoài đồng cũng vội vàng chạy tới.
Hắn cầm một chiếc gáo múc phân đưa qua.
Phù Như Tuyết bám chặt lấy gáo múc phân và được mọi người cứu lên.
Mọi người đều biết Từ Húc đưa cho bà Hứa một khoản tiền lớn, chẳng ai thèm rửa phân trên người cô ta mà đòi đi tìm Từ Húc.
Mùi đó làm tôi buồn nôn, vội vàng lấy khăn bịt mũi lại.
Từ Húc vừa hay từ trên núi xuống, nhìn từ xa thấy trên chiếc ghế làm cho Phù Như Tuyết có một đống phân người đang ngồi.
Hắn không thể tin vào mắt mình.
Người đó chính là Phù Như Tuyết - bảo bối trong lòng hắn.
"Từ ca ca~"
Phù Như Tuyết gọi nhẹ nhàng.
Tôi và cô ta đều không bỏ lỡ bước chân lùi lại theo bản năng của Từ Húc.
Mọi người tranh nhau kể lại đầu đuôi sự việc.
Ai cũng chìa tay về phía Từ Húc đòi tiền.
Bất đắc dĩ, hắn ném ra một túi bạc lớn.
Nhưng nhiều người thế này, mỗi người chỉ chia được một ít.
"Thế này thì ít quá, dù sao chúng tôi cũng cứu mạng nương tử của anh một lần mà."
Hắn đành phải móc thêm một túi bạc nữa.
Xem ra làm sát thủ cũng khá kiếm tiền, ra tay thật hào phóng.
Mọi người lúc này mới hài lòng rời đi.
Tôi nhìn Từ Húc, rõ ràng bị mùi hôi làm cho không mở nổi mắt nhưng vẫn cứng miệng nói không chê bỏ Phù Như Tuyết.
Lúc chuẩn bị vào cửa nhà, tôi chặn hắn lại.
"Thối quá, sẽ làm thối cả nhà tôi mất."
Hắn lục lọi trong lòng, lần này không lấy ra được túi bạc nào, chỉ ném cho tôi hai thỏi bạc vụn.
Ít còn hơn không.
"Không được dùng chậu của tôi đâu nhé!"
Hắn lại ném thêm hai thỏi bạc vụn nữa.
"Muốn dùng gì thì cứ dùng đi."
Từ Húc phải thay mấy chậu nước mới tắm sạch được cho Phù Như Tuyết.
Đêm đó hắn ngủ trên cành cây ngoài sân.
Còn né tránh nụ hôn của Phù Như Tuyết.
Hắn lục lọi rồi ném thêm hai miếng bạc, bảo tôi vào chăm sóc cô ta.
Mấy ngày sau đó tôi không hề thấy Từ Húc đâu.
Chẳng biết là đi kiếm tiền hay đi rút tiền nữa.
Mấy ngày nay chi tiêu cũng khá lớn.
Chắc bạc trên người đã dùng hết sạch rồi.
Và lần nào tôi cũng chỉ vứt cơm bên cạnh giường rồi mặc kệ Phù Như Tuyết.
Cô ta cũng không dám bảo tôi cõng đi vệ sinh nữa.
Mỗi khi cô ta nói chuyện với tôi, tôi đều chê bai lùi lại phía sau.
"Sao hình như vẫn còn mùi phân thế nhỉ, cô mà thật sự không nhịn được thì cứ đi ngay trong phòng đi."
Mắt Phù Như Tuyết đỏ hoe, nặn ra vài giọt nước mắt.
Tôi mặc kệ cô ta, muốn đi đâu thì đi, không đi thì thôi, đợi bọn họ đi rồi tôi sẽ dùng số bạc Từ Húc đưa lên trấn mua một căn nhà lớn để ở.
Lúc đưa cơm lại, mùi phân nước tiểu trong phòng càng nồng nặc hơn.
"Cô giúp tôi thay chăn đệm đi."
Cô ta cúi đầu, không dám nhìn tôi.
Hai tay nắm chặt, chắc hẳn trong lòng khó chịu cực kỳ.
"Nhà chỉ có hai bộ chăn đệm, thay cho cô bộ kia rồi thì tôi ngủ đâu, hay là cô đưa thêm tiền đây để tôi đi mua bộ mới."
Cô ta cắn môi.
"Cô nhục mạ tôi như vậy, đợi Từ ca ca về, tôi nhất định sẽ cho cô biết tay."
"Thế sao cô không nói là bây giờ tôi nên giết quách cô đi cho rảnh nợ, đỡ phải để cô mách lẻo với hắn, lúc đó tôi cứ bảo là cô bỏ trốn theo người khác rồi."
Phù Như Tuyết hoảng hốt.
Lại giả vờ bộ dạng đáng thương kia.
Tiếc là tôi không thèm thương hại cô ta, ở đây cũng chẳng có khán giả cho cô ta diễn.
Vì vụ rơi hố phân hôm đó, dân làng cũng chẳng mấy khi ghé qua chỗ tôi nữa.
"Từ ca ca của cô mãi không thấy về, không phải là chê cô thối rồi đi tìm mỹ nhân mới đấy chứ."
"Không thể nào, Từ ca ca sẽ không phản bội tôi đâu!"
Thấy cô ta suy sụp tinh thần, tôi đi ra ngoài, trong phòng thối quá, ở lại thêm nữa tôi cũng không chịu nổi.
Người đến nhanh hơn Từ Húc chính là Tạ Chiêu.
Nghe nói hắn đi tìm một nữ tử trẻ tuổi, dân làng nhận ra ngay là hắn tìm Phù Như Tuyết.
Tôi ngồi cắn hạt dưa.
"Người ta có chồng rồi, con cái cũng có luôn rồi, không phải anh là tình nhân của cô ta đấy chứ."
Bà thím nghe thấy liền nổi máu nhiều chuyện ngay lập tức.
Tạ Chiêu không tin người chúng tôi nói là cùng một người, tôi dẫn hắn về nhà mình.
Bề ngoài hắn đi một mình nhưng thực chất có rất nhiều ám vệ đang âm thầm bảo vệ an toàn cho hắn.
"Họ ân ái lắm, chồng cô ấy vừa đẹp trai vừa giàu có, nghe chị khuyên một câu đừng có phá hoại tình cảm người khác."
Hắn cười gượng không nói gì.
Chưa vào đến phòng, Tạ Chiêu đã không chịu đi tiếp.
Mùi hôi thối trong phòng đã bay ra tận ngoài.
Hắn không tin Phù Như Tuyết lại ở trong một căn phòng thối tha như vậy.
Tôi bịt mũi đẩy cửa ra, Phù Như Tuyết chắc hẳn đã nghe thấy giọng Tạ Chiêu nên trùm kín chăn lên đầu.
Thật lắm chuyện.
Cô ta còn bắt tôi cõng đi vệ sinh.
Tôi nghĩ ngợi một chút rồi đồng ý.
Chẳng qua là đi vệ sinh thôi mà, yêu cầu nhỏ mọn này tôi sẽ đáp ứng cô ta.
Một chén trà sau, tôi bắt đầu hét toáng lên.
"Có ai không! Mau đến giúp với, có người rơi xuống hố phân rồi."
Nghe thấy tiếng gọi của tôi, mọi người đến rất nhanh.
Ngưu Nhị đang ở ngoài đồng cũng vội vàng chạy tới.
Hắn cầm một chiếc gáo múc phân đưa qua.
Phù Như Tuyết bám chặt lấy gáo múc phân và được mọi người cứu lên.
Mọi người đều biết Từ Húc đưa cho bà Hứa một khoản tiền lớn, chẳng ai thèm rửa phân trên người cô ta mà đòi đi tìm Từ Húc.
Mùi đó làm tôi buồn nôn, vội vàng lấy khăn bịt mũi lại.
Từ Húc vừa hay từ trên núi xuống, nhìn từ xa thấy trên chiếc ghế làm cho Phù Như Tuyết có một đống phân người đang ngồi.
Hắn không thể tin vào mắt mình.
Người đó chính là Phù Như Tuyết - bảo bối trong lòng hắn.
"Từ ca ca~"
Phù Như Tuyết gọi nhẹ nhàng.
Tôi và cô ta đều không bỏ lỡ bước chân lùi lại theo bản năng của Từ Húc.
Mọi người tranh nhau kể lại đầu đuôi sự việc.
Ai cũng chìa tay về phía Từ Húc đòi tiền.
Bất đắc dĩ, hắn ném ra một túi bạc lớn.
Nhưng nhiều người thế này, mỗi người chỉ chia được một ít.
"Thế này thì ít quá, dù sao chúng tôi cũng cứu mạng nương tử của anh một lần mà."
Hắn đành phải móc thêm một túi bạc nữa.
Xem ra làm sát thủ cũng khá kiếm tiền, ra tay thật hào phóng.
Mọi người lúc này mới hài lòng rời đi.
Tôi nhìn Từ Húc, rõ ràng bị mùi hôi làm cho không mở nổi mắt nhưng vẫn cứng miệng nói không chê bỏ Phù Như Tuyết.
Lúc chuẩn bị vào cửa nhà, tôi chặn hắn lại.
"Thối quá, sẽ làm thối cả nhà tôi mất."
Hắn lục lọi trong lòng, lần này không lấy ra được túi bạc nào, chỉ ném cho tôi hai thỏi bạc vụn.
Ít còn hơn không.
"Không được dùng chậu của tôi đâu nhé!"
Hắn lại ném thêm hai thỏi bạc vụn nữa.
"Muốn dùng gì thì cứ dùng đi."
Từ Húc phải thay mấy chậu nước mới tắm sạch được cho Phù Như Tuyết.
Đêm đó hắn ngủ trên cành cây ngoài sân.
Còn né tránh nụ hôn của Phù Như Tuyết.
Hắn lục lọi rồi ném thêm hai miếng bạc, bảo tôi vào chăm sóc cô ta.
Mấy ngày sau đó tôi không hề thấy Từ Húc đâu.
Chẳng biết là đi kiếm tiền hay đi rút tiền nữa.
Mấy ngày nay chi tiêu cũng khá lớn.
Chắc bạc trên người đã dùng hết sạch rồi.
Và lần nào tôi cũng chỉ vứt cơm bên cạnh giường rồi mặc kệ Phù Như Tuyết.
Cô ta cũng không dám bảo tôi cõng đi vệ sinh nữa.
Mỗi khi cô ta nói chuyện với tôi, tôi đều chê bai lùi lại phía sau.
"Sao hình như vẫn còn mùi phân thế nhỉ, cô mà thật sự không nhịn được thì cứ đi ngay trong phòng đi."
Mắt Phù Như Tuyết đỏ hoe, nặn ra vài giọt nước mắt.
Tôi mặc kệ cô ta, muốn đi đâu thì đi, không đi thì thôi, đợi bọn họ đi rồi tôi sẽ dùng số bạc Từ Húc đưa lên trấn mua một căn nhà lớn để ở.
Lúc đưa cơm lại, mùi phân nước tiểu trong phòng càng nồng nặc hơn.
"Cô giúp tôi thay chăn đệm đi."
Cô ta cúi đầu, không dám nhìn tôi.
Hai tay nắm chặt, chắc hẳn trong lòng khó chịu cực kỳ.
"Nhà chỉ có hai bộ chăn đệm, thay cho cô bộ kia rồi thì tôi ngủ đâu, hay là cô đưa thêm tiền đây để tôi đi mua bộ mới."
Cô ta cắn môi.
"Cô nhục mạ tôi như vậy, đợi Từ ca ca về, tôi nhất định sẽ cho cô biết tay."
"Thế sao cô không nói là bây giờ tôi nên giết quách cô đi cho rảnh nợ, đỡ phải để cô mách lẻo với hắn, lúc đó tôi cứ bảo là cô bỏ trốn theo người khác rồi."
Phù Như Tuyết hoảng hốt.
Lại giả vờ bộ dạng đáng thương kia.
Tiếc là tôi không thèm thương hại cô ta, ở đây cũng chẳng có khán giả cho cô ta diễn.
Vì vụ rơi hố phân hôm đó, dân làng cũng chẳng mấy khi ghé qua chỗ tôi nữa.
"Từ ca ca của cô mãi không thấy về, không phải là chê cô thối rồi đi tìm mỹ nhân mới đấy chứ."
"Không thể nào, Từ ca ca sẽ không phản bội tôi đâu!"
Thấy cô ta suy sụp tinh thần, tôi đi ra ngoài, trong phòng thối quá, ở lại thêm nữa tôi cũng không chịu nổi.
Người đến nhanh hơn Từ Húc chính là Tạ Chiêu.
Nghe nói hắn đi tìm một nữ tử trẻ tuổi, dân làng nhận ra ngay là hắn tìm Phù Như Tuyết.
Tôi ngồi cắn hạt dưa.
"Người ta có chồng rồi, con cái cũng có luôn rồi, không phải anh là tình nhân của cô ta đấy chứ."
Bà thím nghe thấy liền nổi máu nhiều chuyện ngay lập tức.
Tạ Chiêu không tin người chúng tôi nói là cùng một người, tôi dẫn hắn về nhà mình.
Bề ngoài hắn đi một mình nhưng thực chất có rất nhiều ám vệ đang âm thầm bảo vệ an toàn cho hắn.
"Họ ân ái lắm, chồng cô ấy vừa đẹp trai vừa giàu có, nghe chị khuyên một câu đừng có phá hoại tình cảm người khác."
Hắn cười gượng không nói gì.
Chưa vào đến phòng, Tạ Chiêu đã không chịu đi tiếp.
Mùi hôi thối trong phòng đã bay ra tận ngoài.
Hắn không tin Phù Như Tuyết lại ở trong một căn phòng thối tha như vậy.
Tôi bịt mũi đẩy cửa ra, Phù Như Tuyết chắc hẳn đã nghe thấy giọng Tạ Chiêu nên trùm kín chăn lên đầu.
Truyện Được Đề Xuất Khác
Phượng Hoàng Trùng Sinh: Tàn Báo Cung Đình
Tác giả: Trồng một vầng trăng
Cô Vợ Hờ Gả Cho Thám Hoa
Tác giả: Thập Vệ
Quân Sư Trúc Mã Giúp Tôi Tán Crush Cuối Cùng Lại Là Chồng Tôi
Tác giả: Đang cập nhật