Trùng Sinh: Thứ Nữ Phục Thù, Vạch Trần Đích Tỷ Rắn Rết - Chương 6

"Thế tử và Tiêu đại tiểu thư bị một vài vết thương ngoài da, sức khỏe không có gì đáng ngại."
Nghe lời này, đôi lông mày đang nhíu chặt của Thánh thượng dãn ra, giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng.
"Có bắt được thích khách không?"
"Lúc nhi thần tìm thấy Thế tử, xác thích khách nằm cách đó không xa."
Lúc này bức màn trướng được vén lên, Tạ Trầm Thư và Tiêu Linh Sương được dìu vào doanh trại, hai người lấm lem bùn đất, trên đầu Tạ Trầm Thư còn quấn băng gạc, Tiêu Linh Sương trang sức lộn xộn sắc mặt nghiêm trọng.
"Tiêu đại tiểu thư, làm sao cô lại ở cùng Thế tử, và làm sao bị thương?"
Tiêu Linh Sương mặt trắng bệch, cắn môi, không thốt ra được một chữ.
Chị ta đã biết trước Tạ Trầm Thư sẽ ra tay, nên thuận nước đẩy thuyền dẫn tôi đến trước mặt Tạ Trầm Thư, sau đó đánh ngất người vứt chung một chỗ với tôi, đợi mọi người tìm thấy, dù không có chuyện gì xảy ra thì vì danh tiết trong sạch, tôi và Tạ Trầm Thư cũng không thể tách rời được nữa.
"Thưa bệ hạ, thần đang săn bắn trong rừng, Tiêu Nhị tiểu thư một mình xông vào, sau đó hắc y nhân tới đánh thần ngất xỉu, đợi khi thần tỉnh lại thì chỉ thấy Tiêu đại tiểu thư đang băng bó vết thương cho thần."
Thấy người trong mộng gặp khó khăn, Tạ Trầm Thư lên tiếng bảo vệ, lời nói bóng gió ám chỉ là do tôi dẫn hắc y nhân tới khiến hắn bị thương.
"Tiêu Nhị tiểu thư, lời Thế tử nói có đúng không?"
Tôi cung kính đáp lời: "Thưa bệ hạ, thần nữ quả thực đi lạc vào rừng gặp Thế tử, hắc y nhân đã đánh thần nữ bị thương, thần nữ liền ngất đi ạ."
"Vậy Tiêu đại tiểu thư, cô làm sao lại ở cùng Thế tử?"
Tiêu Linh Sương hít một hơi thật sâu, nương theo đó mà xuống thang.
"Thưa bệ hạ, thần nữ thấy một tên hắc y nhân lén lút trong rừng, Thế tử lại hôn mê bất tỉnh, nên đã dùng tên bắn thích khách, chẳng ngờ không trúng chỗ hiểm, thích khách muốn giết người diệt khẩu, thần nữ đành phải liều chết chống trả, mong bệ hạ minh xét."
Lời này thốt ra, Thánh thượng nhìn Tiêu Linh Sương mày nhíu chặt, các đại thần và gia quyến còn lại đều hít một hơi lạnh, cha càng lộ vẻ xót xa.
Tạ Trầm Trác liếc xéo Tiêu Linh Sương một cái, đầy ẩn ý nói.
"Cũng may Tiêu Nhị tiểu thư thông báo kịp thời, nhi thần đã phong tỏa bãi săn, bắt được thích khách ở góc phía Tây Nam, nhưng thích khách bị thương nặng, chỉ khai ra là do một người phụ nữ che mặt thuê, mục đích không phải giết người mà là bắt cóc."
Thánh thượng vẻ mặt thắc mắc, "Phụ nữ?"
"Bệ hạ thứ tội, thần nữ đánh bạo suy đoán, liệu có phải có người đem lòng ngưỡng mộ Thế tử mà làm ra chuyện này không ạ."
Một câu nói đầy ẩn ý của Tiêu Linh Sương khiến An Vương phi nổi đóa, bà ta chỉ tay vào tôi quát mắng.
"Chắc chắn là con tiện tì này, tơ tưởng con trai ta, tiệc mừng thọ đã nuôi ý đồ xấu, giờ lại tự biên tự diễn một vở kịch."
"An Vương phi thận trọng lời nói."
Tạ Trầm Trác mày nhíu lại, thần tình lạnh lùng nghiêm nghị.
Tôi quỳ xuống hành lễ, nói từng chữ một.
"Khởi bẩm bệ hạ, thần nữ tuy là phận thứ xuất, nhưng dưới sự dạy bảo của cha cũng hiểu thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ, càng biết sự trong sạch đối với một nữ tử quan trọng đến nhường nào!
"Hôm nay là đích tỷ mời tôi thi cưỡi ngựa, thần nữ cưỡi ngựa không giỏi, một mình đi lạc tới khu rừng nơi Thế tử đang ở... "
Sợ tôi nói ra chuyện hắn mật mưu với hắc y nhân, Tạ Trầm Thư vội vàng ngắt lời.
"Tiêu Nhị tiểu thư, gia mẫu do quá lo lắng nên mới lỡ lời, mong Nhị tiểu thư đừng để bụng."
Tôi chẳng thèm đoái hoài đến hắn.
"Thần nữ tự biết mình thấp cổ bé họng, Thế tử thân phận hiển hách, thần nữ sống trong phủ chưa từng gặp Thế tử, chuyện tiệc mừng thọ là do thần nữ quản giáo hạ nhân không nghiêm, xin được tạ lỗi với An Vương phi và Thế tử tại đây, nhưng việc tơ tưởng Thế tử mà thuê người làm xằng thì thần nữ chưa từng làm, lời nói ra hoàn toàn là sự thật, nếu có một câu gian dối, xin tùy ý xử trí!"
Tiêu Linh Sương đóng vai người hòa giải, "Linh Ngọc, An Vương phi cũng là do xót con quá thôi, hà tất phải chấp nhất như vậy?"
"Tỷ tỷ, lời đồn thổi đã có từ lâu, vốn dĩ muốn thanh giả tự thanh, nhưng giờ Linh Ngọc nếu không tự chứng minh, làm lỡ dở chị và Thế tử thì biết tính sao!"
Tiêu Linh Sương không ngờ tôi lại trực diện như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng.
Không khí nhất thời khó xử, Thánh thượng xoa xoa thái dương, dặn dò Tạ Trầm Trác.
"Chuyện hôm nay phải điều tra đến cùng, hai vị tiểu thư nhà họ Tiêu có công, chuyện này sau này sẽ định đoạt sau."
Trong Thính Ngọc Hiên, cửa sổ màu chu hé mở, không khí sau cơn mưa trong trẻo và ẩm ướt.
"Đúng như Lâm Nhị tiểu thư dự liệu, con ngựa phụ hoàng cưỡi trong cuộc săn mùa thu quả thực có vấn đề."
"Thái tử điện hạ đã tra ra là ai chưa ạ?"
"Chính là Thế tử An Vương Tạ Trầm Thư."
Tôi quay đầu đối diện với đôi mắt của Tạ Trầm Trác, đứng dậy hành lễ, đem toàn bộ kế hoạch mưu phản của Tiêu Linh Sương và Tạ Trầm Thư thuật lại rõ ràng.
"Chuyện Tiêu Linh Sương và Tạ Trầm Thư mưu nghịch là thật, nhưng thần nữ và cha tuyệt đối không tham gia, thần nữ nguyện liên thủ với Thái tử điện hạ, chỉ mong sau này không làm liên lụy đến cha."
Tạ Trầm Trác đỡ tôi dậy, giọng nói nhẹ nhàng.
"Là ta không nên tin lầm lời kẻ khác."
Người tự xưng là "ta"?
Không để tôi kịp suy nghĩ thêm, Tạ Trầm Trác đưa bánh ngọt cho tôi.
"Tiêu tiểu thư định tính sao?"
"Gả Tiêu Linh Sương vào phủ An Vương, càng sớm càng tốt."
Tạ Trầm Trác suy nghĩ một lát, rồi mỉm cười với tôi.
"Ta hiểu rồi."
Tôi gật đầu, lấy ra một bản danh sách đưa cho Tạ Trầm Trác.
Tạ Trầm Trác nhận lấy tờ giấy, mở ra xem chưa đầy hai dòng đã mày nhíu chặt, thần sắc nghiêm trọng.
"Ta cũng có thứ muốn đưa cho Tiêu Nhị tiểu thư."
Tạ Trầm Trác khẽ ho một tiếng, ánh mắt có chút chê bai.
"Đây là những thứ Tiêu Linh Sương kẹp trong quà mừng gửi vào phủ Thái tử khi phủ Thái tử tổ chức tiệc trước đây."

Truyện Được Đề Xuất Khác