Trùng Sinh: Thứ Nữ Phục Thù, Vạch Trần Đích Tỷ Rắn Rết - Chương 1

Trước khi chết tôi mới biết, hóa ra chuyện nhơ nhuốc hủy hoại danh tiết của tôi ba năm trước đều là do một tay đích tỷ Tiêu Linh Sương sắp đặt.
Vì chuyện đó, tôi phải gả cho vị hôn phu của chị ta là Tạ Trầm Thư.
Thành hôn ba năm, Tạ Trầm Thư ghẻ lạnh, mẹ chồng hành hạ, ngay cả nô tỳ trong phủ cũng cáo mượn oai hùm khinh khi lên đầu tôi.
Chỉ là tôi không hiểu, tại sao người chị cùng lớn lên từ nhỏ lại căm hận tôi đến thế?
Trùng sinh một kiếp, tôi mới hay, hóa ra còn có những chuyện xưa như thế này.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Đến giờ dậy rồi."
Giọng nói quen thuộc đánh thức tôi khỏi cơn đau đớn, mở mắt ra liền thấy Phục Linh vẫn còn sống, đang đứng trước mặt mình.
"Phục Linh?"
Tôi siết chặt lấy cơ thể Phục Linh, muội ấy đi theo tôi từ nhỏ, vốn dĩ tôi định sau khi gả đi sẽ chuộc thân cho muội ấy rồi tìm một nhà tử tế để gả vào, nào ngờ tôi gả vào phủ An Vương, Phục Linh cùng tôi ngày ngày bị Tạ Trầm Thư và bà già hắn hành hạ, cuối cùng cả chủ lẫn tớ đều chết dưới kiếm của Tiêu Linh Sương.
"Tiểu thư gặp ác mộng sao? Hôm nay không được ngủ nướng đâu, lão gia dặn phải đi dự tiệc mừng thọ của An Vương phi, không được đến muộn."
Tôi rõ ràng đã chết dưới kiếm của Tiêu Linh Sương, sao có thể?
Tiệc mừng thọ An Vương phi?
Tôi trùng sinh rồi! Trùng sinh vào đúng ngày bị Tiêu Linh Sương hãm hại!
Kiếp trước, Tiêu Linh Sương mua chuộc Thải Nguyệt chỉ chứng tôi vì ngưỡng mộ Tạ Trầm Thư nên nhân lúc tiệc mừng thọ đã cố ý hạ thuốc để tư thông với hắn.
Kể từ đó danh tiếng Tiêu Linh Ngọc tôi rớt xuống vực thẳm, các thế gia ở kinh thành đều biết thứ nữ nhà Thừa tướng Tiêu Vi liêm sỉ không màng, câu dẫn anh rể tương lai.
Hôn ước giữa Tiêu Linh Sương và Tạ Trầm Thư cứ thế bị hủy bỏ, không lâu sau Thánh thượng ban hôn Thái tử và Tiêu Linh Sương, còn Tạ Trầm Thư căm hận tôi hại hắn và đích tỷ hữu tình khó thành quyến thuộc, nên đã buông lời độc địa với tôi suốt ba năm.
Nực cười là tôi luôn cho rằng mình sơ ý rơi vào bẫy của kẻ gian mà cướp đi nhân duyên của Tiêu Linh Sương, nên luôn cảm thấy đầy tội lỗi với chị ta.
Ngờ đâu, khi tôi tháp tùng Tiêu Linh Sương đến chùa Tĩnh Linh cầu phúc cho Thái tử thì bị chị ta đâm một kiếm xuyên tim.
Trước khi tôi chết, Tiêu Linh Sương với vẻ mặt điên cuồng đã tuồn hết mọi ác sự chị ta từng làm ra.
Hóa ra việc Thải Nguyệt phản bội, việc tôi gả vào phủ An Vương đều nằm trong kế hoạch của Tiêu Linh Sương, ngay cả việc năm xưa mẫu thân tôi bị sơn tặc giết hại cũng là do chị ta làm.
Chị ta và Tạ Trầm Thư vốn đã cấu kết với nhau để mưu đồ đoạt vị, mua chuộc thái y âm thầm hạ độc, khiến Thái tử lâm bệnh nặng lâu ngày không khỏi.
Chỉ là tôi không hiểu, tại sao Tiêu Linh Sương lại hận tôi đến thế?
Bàn về thân phận, tôi là thứ nữ, mẫu thân là thiếp, chưa từng vượt lễ nghi, mà quan hệ giữa mẫu thân và đích mẫu cũng nổi tiếng là hòa thuận ở kinh thành.
Bàn về danh tiếng, Tiêu Linh Sương nức tiếng xa gần, người người trong kinh đều biết đích nữ nhà Thừa tướng là bậc nhất trong số các quý nữ.
Vì nguyên nhân gì tôi không thể biết, nhưng ông trời đã cho tôi cơ hội làm lại một đời, lần này tôi tuyệt đối không ngồi chờ chết!
"Phục Linh, trang điểm cho ta đi."
"Vâng, tiểu thư."
Nhìn bóng mình trong gương đồng, tư dung diễm lệ, đuôi mắt hơi xếch đầy rực rỡ, tóc đen xõa xuống hai bên càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết. Kiếp trước, bà già ở phủ An Vương thường mỉa mai tôi quả nhiên mang tướng hồ ly tinh, kìm hãm con trai bà ta ba năm không có con cái, cứ không vừa ý là bắt tôi đi quỳ từ đường.
Rõ ràng là tên Tạ Trầm Thư kia sau khi cưới chưa từng ngủ chung giường với tôi, đừng nói là con cái, sau này hắn còn mượn cớ công vụ bận rộn mà dọn đến thư phòng ở hẳn.
Người trong phủ chỉ nghĩ tôi không giữ được chân phu quân, đâu biết hắn là đang thủ tiết vì người đích tỷ tốt của tôi - Tiêu Linh Sương!
Phục Linh cầm lược gỗ búi tóc tôi thành kiểu bách hợp, chỉ để lại một lọn tóc xanh rủ xuống eo, giữa búi tóc chỉ cài một chiếc trâm dài bằng ngọc hải thủy đính hạt châu, bên tai đeo một đôi hoa tai hạt châu trắng.
"Phục Linh, Thải Nguyệt đâu?"
"Thưa tiểu thư, Thải Nguyệt đi chuẩn bị đồ đi dự tiệc rồi ạ."
Kiếp trước tôi không cam tâm gánh chịu vết nhơ, đã bí mật kiểm tra đồ dùng khi dự tiệc, tất cả đều không có gì bất ổn.
"Tiểu thư, đến lúc thay y phục rồi, chiếc váy này Thải Nguyệt đặc biệt dùng hương lê để xông, mùi hương rất thanh ngọt đấy ạ!"
Hương? Ngày tôi mất đi sự trong trắng, căn phòng đó cũng đốt hương trầm, xem ra vấn đề nằm ở mùi hương lê này.
"Phục Linh, đi tìm cho ta một thứ."
"Tiểu thư, đến lúc khởi hành đến phủ An Vương rồi."
Tôi nhìn Thải Nguyệt, nhớ lại kiếp trước cô ta đã nước mắt ngắn nước mắt dài chỉ chứng tôi vì ngưỡng mộ Tạ Trầm Thư nên tự biên tự diễn vở kịch mất thân.
Vì cô ta là nô tỳ thân cận của tôi, mọi người đều tin sái cổ, sau đó cô ta lại khóc lóc nói mình dù không nỡ để thế tử bị oan nhưng vẫn làm kẻ phản bội tiểu thư, rồi ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt định đâm đầu tự tử.
Tiếp đó, người đích tỷ hiểu thấu đạo lý và nhân từ của tôi đã cứu cô ta, xin lỗi mọi người rồi đưa tôi về phủ Thừa tướng, hành động này càng khiến tôi mang danh không biết liêm sỉ, tâm cơ thâm hiểm.
Thực sự không muốn nhìn bộ mặt giả vờ cung kính này của cô ta, tôi ngoảnh mặt đi.
"Đến kho báu lấy thêm chuỗi hạt ngọc phỉ thúy xanh khổng tước thêm vào quà mừng, sau đó ra trước xe ngựa đợi ta."
Có lẽ vì giọng điệu của tôi quá lạnh lùng, Thải Nguyệt sững người một chút, sau đó hơi ủy khuất đáp một tiếng rồi lui xuống.
Tôi không khỏi cười lạnh, mới thế đã chịu không nổi? Năm chín tuổi tôi bỏ tiền mua cô ta từ tay mụ tú bà ở lầu xanh, tuy nói là nô tỳ nhưng tôi đối xử với cô ta không kém gì Phục Linh, ăn mặc dùng đồ đều cao hơn con gái nhà bình thường rất nhiều, chẳng ngờ lại nuôi ra một kẻ ăn cháo đá bát.
"Tiểu thư, thứ người cần đây ạ."
Phục Linh bước vào đưa bình thuốc cho tôi, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói.
"Tiểu thư, thứ này... nếu để người ta biết sẽ... hủy hoại thanh danh của người mất."
Tôi cười với muội ấy.
"Yên tâm, tiểu thư nhà em tự có tính toán, không để ai thấy chứ?"
Phục Linh thở phào, đỏ mặt lắc đầu.

Truyện Được Đề Xuất Khác