Trúc Mã Đừng Diễn Nữa: Kế Hoạch Hốt Gọn Người Nhà Bên - Chương 7

Tôi đỡ trán cười khổ, mình đúng là nhà tiên tri mà ha ha ha.
Nhìn quanh một lượt rồi tôi chạy vào bếp nấu cho anh bát cháo, Thẩm Thác chắc sẽ cảm động đến phát khóc cho mà xem?
Vừa nghĩ tôi vừa bất giác bật cười thành tiếng.
Đặt bát cháo lên bàn cạnh đầu giường xong, tôi bắt đầu lay Thẩm Thác: "Dậy đi! Ăn bát cháo rồi đi tắm xong mới được ngủ!"
Tôi cứ ngỡ mình bị ảo giác, hình như tôi nghe thấy tiếng Thẩm Thác cười.
Đang nghĩ ngợi thì Thẩm Thác mở mắt ra, khóe môi nhếch lên nhìn tôi.
Giây tiếp theo tôi bị anh đè nghiến xuống giường.
"Anh không say?!"
Tôi đã bảo sao trên người anh chẳng thấy mùi rượu, hóa ra là giả vờ say để đợi tôi ở đây.
"Ừm, không say, giả vờ đấy."
Tôi trợn tròn mắt không thể tin nổi, vậy là mấy lời lảm nhảm vừa nãy của tôi anh nghe thấy hết rồi?
"Anh, anh lừa tôi!"
Thẩm Thác cũng không giận, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi tôi.
"Cậu lừa tôi một lần, tôi lừa lại cậu một lần, huề nhau nhé."
Tôi lắp bắp không nói nên lời.
Thẩm Thác khẽ thì thầm bên tai tôi:
"Giả vờ say là phải giả vờ như thế này này, biết chưa hả? Bạn học Trần."
Anh nói xong liền thổi một hơi vào tai tôi, rồi khẽ hôn lên vành tai.
Tôi rùng mình một cái, định nói gì đó thì miệng đã bị chặn lại.
Tôi trợn tròn mắt, đây là nụ hôn đầu của tôi.
Chẳng biết đáp lại thế nào, chỉ thấy nó mềm mềm, ừm, rất mềm, rất ngọt, còn ngọt hơn cả ăn kẹo nữa.
Thẩm Thác dường như phát hiện ra tôi vẫn đang mở mắt, khóe môi nhếch lên, đưa tay che mắt tôi lại.
Trong bóng tối, tôi chỉ cảm nhận được nhịp tim đập cực nhanh của mình và sự mềm mại trên đôi môi.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy nụ hôn hóa ra lại tuyệt vời đến thế.
Y như trong giấc mơ của tôi, Thẩm Thác đã "hút" lại sạch sành sanh mấy cái vết son vẽ hickey đó.
...
Tôi hỏi Thẩm Thác tại sao lại đến quán bar.
Anh dỗi, hôn tôi càng dữ dội hơn.
Một lúc sau mới trả lời tôi:
"Tôi thấy cậu và vị đàn anh đó rồi, cậu và anh ta cười nói vui vẻ thế cơ mà, còn chủ động tìm chủ đề nói chuyện nữa, cái lần tôi đưa cậu về ký túc xá cậu còn chẳng nói với tôi nhiều thế đâu. Ồ đúng rồi, cậu còn tựa vào người anh ta nữa cơ."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, tôi phì cười, chủ động hôn anh một cái.
Thẩm Thác vẫn dửng dưng như không, dường như nhất định bắt tôi phải giải thích cho bằng được.
Tôi vẫn chưa muốn nói ngay, tôi muốn nhìn dáng vẻ ghen tuông của anh, đáng yêu chết đi được.
"Tôi cứ tưởng hai người định tình cũ không rủ cũng tới rồi chứ." Phải một lúc lâu sau anh mới nói câu tiếp theo: "Tôi tưởng cậu không còn thích tôi nữa."
Trong mắt anh vương chút lệ, trông cứ như một chú cún con ấy, lại càng đáng yêu hơn.
Tôi nhéo mặt anh: "Tôi sao nỡ bỏ rơi Tiểu Thẩm Thác nhà mình cơ chứ~"
"Hôm đó chỉ là tình cờ thôi, tìm chủ đề nói chuyện là để anh ta mau đi cho rảnh nợ, anh có biết tại sao lúc đi với anh tôi lại không tìm chủ đề nói chuyện không?"
Thẩm Thác lắc đầu.
Tôi ghé sát tai anh: "Bởi vì tôi quá căng thẳng, ở bên cạnh anh tôi thấy căng thẳng quá."
Người Thẩm Thác cứng đờ lại, rồi ôm chặt lấy tôi:
"Tôi ở bên cạnh cậu cũng thấy căng thẳng lắm."
"Ồ."

Truyện Được Đề Xuất Khác