Trúc Mã Đừng Diễn Nữa: Kế Hoạch Hốt Gọn Người Nhà Bên - Chương 6

"Tay tôi đẹp lắm à?"
Không kịp đề phòng, tôi gật đầu cái rụp, rồi lại lắc đầu nguầy nguậy.
Tôi có thể cảm nhận được tai và mặt mình nóng hổi, cả bàn tay đang bị anh nắm nữa.
"Thôi được rồi, vào đi."
Tôi nhìn đồng hồ, chân thành nói:
"Giờ về ký túc xá hơi sớm."
"Gần bảy giờ rồi, không sớm đâu." Anh ngẩn ra một lát rồi hỏi lại: "Cậu giờ không muốn vào là vì muốn đi làm chuyện xấu với tôi à?"
Mặt tôi thoáng chốc đỏ bừng, lắc đầu lia lịa.
Định quay người chạy vào ký túc xá thì cổ tay bị nắm chặt lại.
Thẩm Thác gãi đầu: "Cái đó, trêu chút thôi, còn nữa..."
Tôi dừng lại, bảo không sao đâu, nhưng Thẩm Thác vẫn chưa nói hết lời.
Một lát sau, anh bảo thôi bỏ đi, rồi buông cổ tay tôi ra.
"Được rồi, mai gặp nhé?"
Thẩm Thác gật đầu: "Mai gặp."
Thế là tôi đi luôn, sau khi vào trong, tôi ngoái đầu nhìn ra cửa, Thẩm Thác vẫn còn đứng đó, thấy tôi đang nhìn mình liền vẫy vẫy tay, rồi lúng túng bỏ đi.
Tôi về ký túc xá là chui tọt vào trong chăn ngay.
Vẻ bình tĩnh lúc nãy là giả tạo cả đấy, nếu không sợ ảnh hưởng đến mọi người chắc tôi đã hét toáng lên rồi.
Trên mặt vẫn còn vương chút dư âm nóng hổi, nhịp thở cũng dồn dập hơn.
Ừm, tôi nghĩ là mình thực sự yêu anh ấy mất rồi.
Buổi tối tôi không ngủ được nên nhắn tin tán gẫu với Tần Ôn.
Nó nghe xong chuyện của hai đứa tôi liền gửi một tràng dài tiếc nuối.
Nó bảo:
【Trong tiểu thuyết chẳng phải đều là thấy vết hickey trên người nữ chính là sẽ ghen lồng lộn, nổi giận, rồi không chút nương tay mà "hút" nó lại sao? Hai người đúng là kiểu tình yêu thuần khiết quá rồi đấy bà chị ạ.】
Tôi tặc lưỡi, Thẩm Thác mà là hạng người đó sao? Anh ấy có thể trực tiếp thế được sao? Anh ấy là kiểu "ngầm" như thế sao có thể trực tiếp "hút" lại được chứ?!
【Hại, cậu không hiểu đâu, cái kiểu "ngầm" này nó còn ghê gớm hơn kiểu lộ ra ngoài nhiều, biết đâu một ngày nào đó anh ấy chịu không nổi nữa là sẽ cho cậu "lên bờ xuống ruộng" luôn đấy.】
Tôi mím môi, không thể nào, không thể nào đâu.
【Sao lại không thể, cậu cứ đợi mà khóc đi nhé.】
Tôi "ồ" một tiếng rồi tắt máy.
Thực ra giờ thế này cũng tốt rồi.
Hôm sau tôi dậy với đôi mắt thâm quầng, không ngủ được, căn bản là không ngủ nổi.
Lúc gần sáng mới chợp mắt được, trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi đó tôi đã mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, Thẩm Thác thấy vết hickey trên cổ tôi, anh giận lắm, chẳng nói chẳng rằng lôi tôi vào một căn phòng trọ nhỏ, hung hăng bảo tôi: "Tôi phải hút lại bằng sạch mấy cái vết này!"
Sáng dậy mặt vẫn đỏ như mông khỉ.
Lúc chia tay Thẩm Thác đã hẹn mai gặp, nhưng cả ngày hôm đó tôi chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Thay vào đó lại gặp lại người yêu cũ từng yêu nhau được một tuần mà đến tay còn chưa chạm.
Đây hoàn toàn là sự cố ngoài ý muốn, lúc làm thí nghiệm tôi gặp chút sơ suất suýt bị thương, lúc lùi lại thì va đúng vào ngực đàn anh.
Tôi ngượng chín cả mặt, não bộ đình trệ mất một giây, vội vàng đứng dậy xin lỗi anh ấy.
Anh ấy cũng không để tâm, chỉ mỉm cười bảo không sao.
Không khí im lặng mất một giây, tôi chân thành hỏi:
"Đàn anh, sao anh lại ở đây?"
"Đi ngang qua thấy em ở đây nên vào xem em thế nào thôi."
Tôi gật đầu, mỉm cười lịch sự rồi tiếp tục làm thí nghiệm.
Chết thật, sao lúc tôi chạm vào Thẩm Thác lại không thấy khó chịu thế này nhỉ?
Ra khỏi phòng thí nghiệm trời đã hơi tối, hơn bảy giờ một chút.
Vừa ra ngoài đã nhận được điện thoại của Thẩm Thác.
Tôi không dám chậm trễ, bắt máy ngay.
Đầu dây bên kia không phải giọng của Thẩm Thác mà là một bạn nam lạ lẫm.
"Bạn là Giai Giai à?"
"Có chuyện gì thế? Thẩm Thác đâu?"
"Thẩm Thác cậu ấy say rồi, chúng tôi học cùng khoa, lấy điện thoại của cậu ấy gọi cho bạn đây, bạn có đến đón cậu ấy một chút được không?"
"Ở đâu cơ?"
Là cái quán bar lần trước tôi giả vờ say ấy.
Thẩm Thác sao lại uống rượu chứ, rõ ràng là cái hạng người "một ly là gục", còn cố quá làm gì không biết?
Đến quán bar, tôi liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Thác.
Anh cứ thế uống hết ly này đến ly khác, mấy người bên cạnh khuyên mãi không được, thấy tôi đến liền cười gượng gạo với tôi.
Tôi đỡ lấy Thẩm Thác, một chàng trai cao 1m8 suýt chút nữa đè chết tôi luôn.
"Anh ấy, không phải là, đang ở, ở phòng trọ sao? Các bạn có biết địa chỉ không?"
Tôi lắp bắp hỏi họ.
Một bạn nam lấy điện thoại ra cho tôi xem địa chỉ.
Tôi gật đầu, rồi cứ thế dìu Thẩm Thác ra khỏi quán bar.
Đứng bên đường đợi một hồi lâu mới bắt được taxi.
Lên xe tôi cầm tay Thẩm Thác bắt đầu nghịch.
Nghịch một hồi thì bị anh nắm chặt lấy tay.
Tôi bực mình nhéo mặt Thẩm Thác rồi bắt đầu làm càn: "Say rồi mà sao vẫn còn khỏe thế hả? Hửm?"
Hạ thấp giọng: "Nhóc con, tôi coi như là tiêu đời vì cậu rồi~"
"Người đàn bà này, cô đang chơi với lửa đấy."
"Thẩm Thác cũng thật là (đỡ trán cười khổ)."
"Anh không phải đang diễn đấy chứ?"
"Thôi bỏ đi, nhìn cái bộ dạng say như chết này của anh chắc không phải diễn đâu."
...
Nghịch chán chê, chẳng biết từ lúc nào bác tài xế đã cười rạng rỡ nhìn hai đứa tôi.
Lúc xuống xe còn nhận được lời chúc phúc, đúng là muốn lấy mạng già của tôi mà.
Đến phòng trọ, tôi quẳng anh lên giường một cái rầm.
Nhìn căn phòng trọ này sao mà thấy cứ... quen thuộc thế nhỉ?!
Đây chẳng phải là cái căn phòng trong giấc mơ của tôi, nơi Thẩm Thác làm chuyện đó đó sao?!

Truyện Được Đề Xuất Khác