Trúc Mã Đừng Diễn Nữa: Kế Hoạch Hốt Gọn Người Nhà Bên - Chương 3

Thấy cuối cùng họ cũng kết hôn, hạnh phúc bên nhau, tôi lại càng cảm động khôn xiết.
Cứ thế đọc đến hơn hai giờ sáng.
Đọc xong rồi!
Đọc xong lại khóc tiếp, cái tiểu thuyết này sao mà lấy nước mắt người ta thế không biết!
Hôm sau đi học, tôi nhét cuốn tiểu thuyết vào cặp.
Không may là trường đang kiểm tra cặp sách.
Tôi đang cuống cả lên thì Thẩm Thác cười hỏi tôi có chuyện gì.
"Tôi mang theo tiểu thuyết! A! Chết chắc rồi!"
Thẩm Thác như không nghe thấy lời tôi nói, cúi đầu nghĩ chuyện của mình.
Tôi hơi giận, vỗ mạnh vào vai Thẩm Thác: "Này!"
Giây sau, Thẩm Thác liền kéo khóa cặp sách của mình ra, nhìn tôi: "Để ở chỗ tôi đi, tôi sẽ không để nó bị tịch thu đâu."
Trong tích tắc, tôi nhìn vào mắt anh, trái tim đập thình thịch liên hồi.
"Nhanh lên."
Tôi không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng nhét cuốn tiểu thuyết vào cặp anh.
"Cảm ơn nhé."
"Khách khí thế!"
Thế nhưng đến tiết hai anh liền bị gọi lên văn phòng giám thị.
Tôi đứng ở cửa lén nghe họ đối thoại.
"Một nam nhi đại trượng phu như em đọc loại sách này làm gì?"
"Thưa thầy em đã nói rồi, em nhét nhầm, sao em có thể mang loại đồ này được."
"Nhét nhầm của ai? Hửm?"
"Của hàng xóm nhà em ạ."
Thầy giám thị tức đến bật cười, vuốt râu (dù thầy chẳng có râu) hỏi tiếp: "Sách của hàng xóm sao lại chạy vào nhà em được?"
"Là của chị gái em, chị ấy ở ngay sát vách nhà em."
Tôi? Chị gái anh?
Từ năm mười tuổi đến nay, tôi chưa từng nghe thấy anh gọi tôi là chị nữa.
"Thật không?"
"Chứ sao ạ, em lừa thầy có ích gì cho em đâu, hôm nay em mang cuốn sách này về, không bao giờ mang tới nữa!"
"Được rồi, thế em về lớp trước đi, cuốn sách này tan học thầy trả."
Hả?
"Thưa thầy, thầy định làm gì ạ?"
"Thầy kiểm tra một chút! Buổi tối trả lại."
Thẩm Thác gật đầu, đi ra khỏi văn phòng!
Sau khi Thẩm Thác ra ngoài tôi chợt nhớ đến biểu cảm của thầy giám thị vừa nãy.
Trên đường gặp Tần Ôn, nó nghe xong đầu đuôi câu chuyện liền thần bí hỏi chúng tôi:
"Này, hai người biết thầy giám thị lấy cuốn tiểu thuyết đó để làm gì không?"
Thẩm Thác nhìn tôi rồi lắc đầu.
"Ngốc thế, tiểu thuyết thì còn làm gì được nữa?" Tất nhiên là để đọc rồi!
Thẩm Thác trợn tròn mắt, giơ ngón tay cái với Tần Ôn.
Hai đứa tôi hiểu ý nhau, không tự chủ được mà bật cười thành tiếng.
Năm lớp mười hai cực kỳ bận rộn.
Thời gian rảnh để tôi lén chơi game cũng ít dần đi.
Thời gian tôi và Thẩm Thác chơi cùng nhau cũng ít hơn.
Phần lớn thời gian là cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm bài tập.
Một tháng trước kỳ thi đại học, tôi và Thẩm Thác cùng ra thư viện đọc sách.
Làm xong bài, anh hỏi tôi một câu:
"Cậu muốn thi vào trường đại học nào?"
Tôi không do dự trả lời: "Đại học Kinh Đô."
Thẩm Thác im lặng một lát rồi bảo: "Vậy tôi cũng đến Đại học Kinh Đô."
Tôi trêu anh: "Sao thế, không nỡ rời xa người chị tốt này à?"
Không ngờ Thẩm Thác im lặng một hồi, cúi đầu khẽ "ừm" một tiếng.
Tôi bị một tiếng ừm của anh làm cho đỏ mặt, tôi rốt cuộc đang hỏi cái loại vấn đề gì thế này?!
Định thần lại một lát, tôi bảo anh hai đứa mình cùng cố gắng.
Thẩm Thác không đáp lại, chỉ mỉm cười có chút đắc ý.
Tốt nghiệp rồi.
Tôi cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi!
Nhưng một nỗi hụt hẫng bỗng dâng lên trong lòng.
Ngày công bố điểm, tôi gọi Thẩm Thác sang nhà mình cùng xem điểm.
May mắn là điểm của chúng tôi ngang ngửa nhau, còn cao hơn điểm chuẩn một chút.
Tôi phấn khích nhảy cẫng lên:
"Thẩm Thác! Hai đứa mình có thể cùng đến Đại học Kinh Đô rồi!"
Thẩm Thác gãi đầu, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm đến ngẩn người.
Năm nhất đại học trôi qua bình lặng, đôi khi còn bận hơn cả năm lớp mười hai một chút.
Học kỳ hai năm nhất, có một đàn anh theo đuổi tôi, tôi đã đồng ý, dù sao anh ấy cũng đối xử với tôi rất tốt, rất chăm sóc tôi, ngoại hình cũng được coi là đoan chính, cùng khoa với Thẩm Thác, tôi thấy làm bạn trai thì chẳng ai hợp hơn anh ấy nữa.
Nhưng yêu đương được một tuần, mỗi khi đàn anh lại gần, trong đầu tôi lại không ngừng hiện lên gương mặt bất cần đời của Thẩm Thác.
Có một dạo đàn anh muốn hôn tôi, môi anh ấy sắp chạm tới nơi rồi, tôi lại một lần nữa nghĩ đến Thẩm Thác, cứ như gương mặt ở ngay sát vách kia chính là Thẩm Thác vậy.
Cuối cùng tôi đã chia tay đàn anh.
Đêm chia tay, tôi nhắn tin cho Tần Ôn bảo muốn gặp mặt, nó cũng ở thành phố này nên rất nhanh chúng tôi đã hẹn được nhau.
Tôi kể lại tường tận những chuyện xảy ra gần đây cho Tần Ôn nghe.
Tần Ôn nghe xong liền tỏ vẻ đã hiểu.
"Cậu còn nhớ hồi đó chúng mình đi công viên giải trí, tớ đã nói với cậu thế nào không?"
Tôi nhớ lại một lượt, tất nhiên là nhớ, nó bảo tôi quan tâm đến anh ấy.
Tần Ôn lắc đầu:
"Lúc đó tớ còn nói, rất có thể cậu đã thích anh ấy rồi."
Tôi nhớ ra rồi, thầm gật đầu.
"Lúc đó cậu không tin, giờ cậu dám khẳng định chưa?"
Tôi nghĩ ngợi, hình như là thật, tôi nhìn vào mắt Thẩm Thác sẽ thấy rung động lạ kỳ, nghe thấy anh gọi tôi bằng những cách xưng hô khác biệt vẫn thấy như vậy, thậm chí lúc yêu đương, nhìn người khác mà trong đầu toàn là Thẩm Thác.
Hình như tôi thực sự thích Thẩm Thác mất rồi.
Ít nhất thì bây giờ tôi dám khẳng định, tôi thích anh ấy.
Tần Ôn thấy tôi suy nghĩ nhập tâm như vậy, khóe môi nhếch lên hỏi:
"Cậu có muốn biết Thẩm Thác có thích cậu không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Ôn, muốn nhìn thấu điều gì đó.

Truyện Được Đề Xuất Khác