Trúc Mã Đừng Diễn Nữa: Kế Hoạch Hốt Gọn Người Nhà Bên - Chương 1

Thích trúc mã hơn ba năm, tôi quyết định dùng nguyên tắc thử lòng một chút.
Tôi cùng cô bạn thân đến quán bar giả vờ uống say, rồi gọi điện bảo Thẩm Thác đến đón.
Thẩm Thác vừa đến, tôi lập tức nhập vai, ôm chặt lấy Tần Ôn nói ai đến cũng không đi theo.
Tần Ôn giả bộ bất lực đáp lại: "Là Thẩm Thác đến rồi kìa!"
Tôi lắc đầu hỏi nó: "Thẩm Thác nào cơ?"
"Thì là cái anh Thẩm Thác mà cậu thích nhất đó~"
Tần Ôn đảm bảo Thẩm Thác đã nghe thấy câu này, mới ra hiệu bảo tôi có thể đi được rồi.
Tôi mở mắt nhìn rồi nhào tới ôm lấy Thẩm Thác.
Anh thuận tay ôm lấy tôi, chào Tần Ôn một tiếng rồi đưa tôi ra khỏi quán bar.
Tôi cứ tưởng kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn.
Nào ngờ, sau khi ra ngoài, Thẩm Thác cúi đầu cười khẽ hai tiếng, vỗ đầu tôi bảo: "Trần Giai Giai, đừng diễn nữa."
Hả?
Bố mẹ tôi và bố mẹ Thẩm Thác đều là người quen cũ, kiểu rất thân thiết ấy.
Hai đứa tôi cách nhau nửa tuổi, tôi sinh vào mùa hè, còn Thẩm Thác sinh vào mùa đông.
Từ trước đến nay tôi luôn coi anh là em trai mà đối xử.
Chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ, dường như có một sợi dây duyên nợ khó lòng giải thích.
Hồi nhỏ mẹ tôi hay trêu, bảo tôi và Thẩm Thác có đính ước từ bé (vị hôn thê từ trong bụng mẹ), sau này phải sống với nhau cả đời.
Lúc đó tôi cảm thấy như trời sập xuống đến nơi, khóc lóc một hồi lâu.
Ngày hôm sau, lúc đi tìm Thẩm Thác để cùng đi học, nhìn cái mặt đen nhẻm, thân hình gầy nhom của anh, tôi nghĩ ngay đến chuyện đính ước, nước mắt lại trào ra.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Thác trêu chọc dỗ dành cho tôi vui.
Lên cấp hai chúng tôi không còn học chung lớp nữa, tôi học ở lớp chọn một, Thẩm Thác ham chơi nên bị phân vào lớp mười kém nhất.
Năm lớp sáu, tôi học thì anh đi chơi, tôi nghỉ anh vẫn cứ chơi.
Lúc đó tôi còn lo lắng, nếu cái thằng nhóc Thẩm Thác này cứ tiếp tục như vậy, không đỗ cấp ba thì phải làm sao?
Anh không đỗ cấp ba thì lấy ai làm đàn em cho tôi sai bảo nữa.
Nào ngờ kỳ nghỉ đông năm lớp bảy, Thẩm Thác bị xe đạp tông, tuy người không sao nhưng cái đầu như được khai sáng, học kỳ sau trực tiếp lội ngược dòng.
Anh thi đỗ vào top 100 của khối.
Kỳ thi đầu năm lớp chín anh còn xếp hạng trong top 50 để vào lớp một.
Được giáo viên sắp xếp ngồi ngay cạnh tôi.
Kỳ thi thử học kỳ hai lớp chín, Thẩm Thác lọt vào top 10 của khối.
Tôi nhìn bảng xếp hạng, không thể tin nổi mà nhìn anh: "Anh gian lận à?"
Thẩm Thác vừa cười vừa lắc đầu, như muốn nói anh không có.
Lợi hại không?
Lợi hại! Quá đỉnh luôn!
Kỳ thi chuyển cấp anh cũng không phụ sự kỳ vọng, đỗ thủ khoa của thành phố, cao hơn tôi 13 điểm.
Hai đứa lại một lần nữa đỗ vào cùng một trường cấp ba, trường THPT số 2 thành phố.
Thẩm Thác chỉ trong một kỳ nghỉ hè đã cao lên hơn 1m8, đến cả nước da cũng trắng trẻo trở lại.
Còn chiều cao của tôi thì như bị đóng băng ở kỳ nghỉ hè đó, chẳng bao giờ cao quá được 1m65.
Thẩm Thác vẫn rất gầy, tôi trêu anh trông giống một con khỉ đẹp trai, Thẩm Thác cười rồi phản xạ tự nhiên đánh vào đầu tôi.
Năm lớp mười một, nghe nói có một đàn anh cực kỳ đẹp trai mới chuyển trường tới.
Tần Ôn muốn đi chiêm ngưỡng dung nhan, cứ thế kéo tôi chạy lên tầng ba để xem vị đàn anh đó.
Tôi nhìn một lát thấy nhạt nhẽo, thuận miệng nói một câu: "Chẳng đẹp trai bằng Thẩm Thác~"
Tần Ôn nheo mắt nhìn tôi đầy dò xét: "Cậu không thích anh ấy đấy chứ? Trần Giai Giai?"
Tôi chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào khoảng không, bảo tôi? Với anh ấy?
"Không bao giờ có chuyện đó đâu~"
"Chưa chắc nha~"
"Tần Ôn, cậu mà còn nói bậy nữa là tớ đánh chết cậu đấy!"
Tần Ôn bĩu môi không nói thêm gì nữa.
Một cảm giác kỳ lạ khó tả trào dâng trong lòng.
Sau đó, Tần Ôn chẳng biết dò la tin tức về vị đàn anh đó ở đâu.
Tên là Giang cái gì Nhiên ấy nhỉ?
Cuối tuần nó còn giấu tôi hẹn Thẩm Thác ra ngoài, đương nhiên là có cả vị đàn anh đó nữa.
Lúc Thẩm Thác đến tìm tôi rủ đi công viên giải trí vào cuối tuần, tôi ngơ ngác cả người.
"Tần Ôn chưa nói với cậu à?" Sau đó anh lại lẩm bẩm: "Không nên thế chứ nhỉ."
Tôi bỏ thói quen ngủ nướng thường ngày, thu dọn đồ đạc trong năm phút rồi ra khỏi cửa.
Chúng tôi đi xe buýt đến công viên giải trí, thấy đường còn dài, tôi lấy tai nghe ra nghe nhạc.
Thẩm Thác chẳng biết chú ý đến tôi từ lúc nào, lấy một bên tai nghe nhét vào tai mình: "Nghe nhạc gì thế?"
"Nhạc của Châu Kiệt Luân, anh chưa nghe bao giờ đâu!"
Tôi định lấy lại dây tai nghe, không kịp đề phòng mà chạm mắt với anh, tim bỗng đập loạn xạ một cách kỳ lạ.
Trong tai nghe đúng lúc vang lên câu hát: "Người yêu ơi, đừng ngang bướng, đôi mắt em đang nói rằng em đồng ý."
Tay tôi run bắn lên vì hoảng, Thẩm Thác cũng lắp bắp thu hồi ánh mắt: "Không nghe thì thôi!"
Một lát sau Thẩm Thác mới mắng tôi: "Trần Giai Giai! Cậu cũng keo kiệt quá rồi đấy!"
"Có giỏi thì anh cũng đi mà mua!"
"Cậu cứ đợi đấy, lần sau tôi mua chắc chắn không cho cậu dùng chung!"
"Tôi cũng chẳng thèm!"
Chúng tôi cứ thế cãi nhau đến tận cổng công viên giải trí.
Vừa vào cửa đã thấy Tần Ôn và Giang Diệc Nhiên.
Tần Ôn nhảy lên vẫy tay.
Thẩm Thác bước nhanh hơn tôi, tiến lại chào hỏi Giang Diệc Nhiên.
"Hai người quen nhau à?"
Thẩm Thác xoa đầu: "Lần trước chơi bóng rổ có gặp qua."
Tôi "ồ" một tiếng rồi hỏi Tần Ôn:
"Chơi gì đây?"
Tần Ôn cười gian: "Chơi tàu lượn siêu tốc nhé?"

Truyện Được Đề Xuất Khác