Trọng Sinh: Hoàng Hậu Phế Đế, Nghịch Chuyển Thiên Hạ - Chương 6

Hạ Vũ Nhu muốn thứ quá nhiều.
Chuyện này vốn không liên quan đến tôi, nhưng cô ta không nên dẫm đạp lên tôi, dẫm đạp lên tính mạng của cả tộc họ Tạ để đổi lấy một người tâm đầu ý hợp của cô ta.
Trời đã tối rồi, lúc tôi trở về tẩm điện, có cung nhân đến báo, Hạ Vũ Nhu mất rồi.
Nghe cung nhân đến báo nói, lúc Hạ Vũ Nhu đi khoác trên mình một bộ y phục màu tím, trang điểm lộng lẫy.
Cô ta đuổi hết cung nhân đi nói là muốn thưởng ngoạn cá chép dưới ánh trăng.
Nhưng mấy canh giờ trôi qua, bên bờ hồ vẫn không có chút động tĩnh gì.
Đợi đến khi có người nhận ra điều bất thường, Hạ Vũ Nhu sớm đã không còn hơi thở.
Cô ta từ khi vào cung luôn diện y phục màu trắng thanh khiết trước mặt người đời, hóa ra, cô ta không hề thích.
Người thích màu trắng là Hoàng đế, không phải bản thân cô ta.
Tôi thở dài một tiếng, sai người đi mời Hoàng đế.
Ngài lần này đến rất nhanh.
Trước đây con đường từ tiền triều vào hậu cung ít nhất cũng phải đi mất nửa tuần trà, nhưng lần này chỉ mất có một khắc đồng hồ.
Hoàng đế cuối cùng không có dũng khí vén tấm vải trắng kia lên.
Không biết là không muốn đối mặt với một Hạ Vũ Nhu bị ngâm nước đến phát trắng, hay là không dám đối mặt với sự lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn của chính mình đối với cô ta những ngày qua.
"Vũ Nhu, Vũ Nhu, nàng tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà..."
Sẽ không bao giờ có ai đáp lại sự hối hận muộn màng của vị quân vương nữa.
Tôi nhẹ nhàng thắp cho quân vương một nén hương an thần.
Cuối cùng, đến lượt ngài rồi.
Viễn Xương Đế khóc đến đau lòng.
Bức thư tuyệt mệnh mà Hạ Vũ Nhu để lại cho ngài khiến vị quân vương vẫn còn trẻ tuổi này chịu cú sốc không nhỏ.
Ngài luôn cho rằng mình làm việc thiên y vô phùng, đâu biết rằng chỉ là có người phối hợp để ngài tự lừa dối chính mình.
Dù sao cũng là người ngài từng thật lòng yêu thương.
Hoàng đế bệnh rồi, một ngày có đến nửa thời gian chìm trong hôn mê, trong giấc mơ cũng rơi nước mắt.
Tôi từng lén nhìn qua bức thư được gấp ngay ngắn kia một cái.
"Chỉ nguyện sinh sinh thế thế về sau, đôi ta không bao giờ gặp lại."
Ngài đã nói rất nhiều câu xin lỗi.
Nhưng người ngài có lỗi đâu chỉ có mình Hạ Vũ Nhu?
Tôi vẫn hàng ngày thắp hương an thần cho Hoàng đế, một loại hương giống hệt với loại giấu trong vòng ngọc của Hạ Vũ Nhu.
Coi như là tôi tiễn đôi tình nhân này sinh cùng giường, chết cùng huyệt vậy.
Quốc không thể một ngày không có quân.
Lúc Viễn Xương Đế tỉnh lại, bên cạnh không một bóng người, chỉ thấy tôi rưng rưng lệ nhòa canh giữ trên long sàng.
"Nàng là Hoàng hậu, chuyện này hà tất phải tự mình ra tay."
"Thần thiếp là Hoàng hậu, nhưng có một số việc, phải tự mình ra tay mới có được."
Móng tay tôi leo lên cổ Viễn Xương Đế, rạch ra vài vết máu.
"Ngài nói đúng không? Bệ hạ."
Đầu óc Viễn Xương Đế vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ngài trừng lớn đôi mắt giận dữ nhìn tôi.
"Tiện nhân! Sao ngươi dám!"
"Bệ hạ, thần thiếp vốn chẳng mưu cầu điều gì cả."
Tôi vẫn cười mỉm chi, bảo Thúy Ngọc dâng lên tờ chiếu thư màu vàng minh hoàng đã đóng dấu ngọc tỷ.
"Bệ hạ đã thành phế nhân, sự đã đến nước này, Minh Yên là chính thê được ngài cưới hỏi đàng hoàng, đôi ta phu thê nhất thể, cùng hội cùng thuyền, cái long ngai này, tự nhiên là thần thiếp ngồi lên là hợp lý nhất."
Viễn Xương Đế tức đến mức nôn ra một ngụm máu lớn, may mà tôi tránh đủ nhanh.
Nếu không, bộ long bào kiểu nữ này của tôi sẽ bị bẩn mất.
Nhờ phúc của mấy vị nữ đế từng xuất hiện qua các triều đại lịch sử, tôi muốn mặc bộ long bào nữ tử này thế mà không tốn bao nhiêu công sức.
Độc tố của hương an thần đã thấm sâu vào từng ngóc ngách trong cơ thể Viễn Xương Đế, ngài sớm đã thành bộ dạng hơi thở ra nhiều hơn hơi hít vào, làm gì còn dư địa để vùng vẫy.
"Bệ hạ, ngài an tâm lên đường đi, Vũ Nhu tỷ tỷ chắc đang đợi ngài dưới địa phủ lâu lắm rồi."
Người trên long sàng dù có không cam tâm đến thế nào, cuối cùng cũng đã trút hơi thở cuối cùng.
Tôi thong thả rửa sạch tay, bên ngoài điện tuyên bố tin tức Hoàng đế băng hà.
Năm Viễn Xương thứ 10, Hoàng đế băng hà.
Hoàng hậu Tạ Minh Yên tuân theo di chiếu kế thừa hoàng vị, đổi quốc hiệu là Minh Đức.
Trong thời gian nữ đế tại vị, một lần nữa mở lại kỳ thi khoa cử cho nữ tử.
Sử quan ghi chép: Nữ đế siêng năng chính sự không ngừng nghỉ, trị tích lỗi lạc, được coi là một đời minh quân.

Truyện Được Đề Xuất Khác