Trọng Sinh: Hoàng Hậu Phế Đế, Nghịch Chuyển Thiên Hạ - Chương 4
Nhưng Hoàng đế gạt tay cô ta ra: "Đi đi, giết hắn ta. Ngươi đích thân ra tay, trẫm sẽ tin ngươi không có hai lòng."
Lý Tiến đã đặt chiếc khay đựng dao găm trước mặt Hạ Vũ Nhu.
Một cô nương khuê các chưa từng chạm qua đao kiếm, nay lại phải đường hoàng giết người ngay giữa đại điện.
Vị bệ hạ này của chúng ta, quả thực là rất biết cách giết lòng người.
Hạ Vũ Nhu thấy Hoàng đế vẫn luôn mang vẻ mặt thản nhiên, trái tim cuối cùng cũng chìm xuống đáy vực.
Cô ta cầm lấy con dao găm trước mặt quay về phía Quách Dực, nhưng đôi bàn tay vẫn không ngừng run rẩy.
Quách Dực lúc này lại cười lớn, đôi mắt hắn tràn đầy hận thù, cười rồi lại khóc ra mấy giọt lệ.
"Chó hoàng đế! Chỉ biết dùng mấy thủ đoạn hạ cấp! Hà tất phải làm khó một nữ tử nhỏ bé!"
"Ngươi muốn lấy thủ cấp của ta, tự mình tới mà lấy! Ngươi tuy là hoàng đế thì đã sao! Vẫn có kẻ không tin ngươi, không phục ngươi, không yêu ngươi!"
"Quách Dực ta hôm nay kiểu gì cũng không ra khỏi cái cửa điện này được rồi, vậy thì kéo theo cái mạng hoàng đế nhà ngươi làm đệm lưng cho ta!"
Quách Dực như phát điên vùng ra khỏi sự khống chế của thị vệ, vớ lấy thanh trường kiếm của thị vệ đâm về phía quân vương.
Tất cả mọi người đều bị Quách Dực phát điên dọa cho không nhẹ.
"Bệ hạ!"
Tiếng hét của Hạ Vũ Nhu vang lên.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi xông ra chắn trước mặt Hoàng đế.
Tiếng trường kiếm đâm vào cơ thể vang lên ngắn ngủi mà rõ rệt.
Trước ngực Quách Dực máu tươi chảy ra xối xả, còn tôi không hề mảy may thương tích.
Nhưng tôi biết, trận chiến này, Hạ Vũ Nhu đã thua trắng tay.
Tuy tôi không bị sây sát một chút da thịt nào, nhưng sự kinh hãi cần có cũng không thể giả vờ thiếu đi chút nào.
Thế là tôi kịp thời ngất đi trong lòng Hoàng đế, nghe kẻ bề trên đưa ra cách xử lý cuối cùng cho trò hề này.
"Quách Dực ám sát bất thành, nay đã phục tùng hình pháp. Truyền lệnh, bêu đầu thị chúng. Treo trên cổng thành bảy ngày."
"Thái phó dạy con không nghiêm, tước bỏ mọi chức quan, lập tức tịch thu gia sản xử lý, suốt đời không được bước chân vào quan trường nữa."
"Quý phi đức hạnh có tì vết, tước bỏ phong hiệu, giáng làm... Quý nhân. Tự kiểm điểm tại cung Triều Hoa, không có chiếu chỉ không được ra ngoài."
Hạ Vũ Nhu nằm mơ cũng không ngờ tới, cái bẫy cô ta đặt ra nhắm vào tôi lại trở thành vũ khí phản phệ chính mình, nhất thời lặng người rất lâu.
Cho đến khi tôi cảm nhận được Hoàng đế bế tôi ra khỏi điện Cần Chính, lại đặt tôi nằm trên chiếc giường quen thuộc.
Tôi thét lên một tiếng "Bệ hạ!" rồi giả vờ như vừa mới giật mình tỉnh dậy.
"Bệ hạ ngài có bị thương chỗ nào không? Mau để thần thiếp xem nào..."
Đôi mày u ám của đế vương cuối cùng cũng giãn ra đôi chút.
Ngài nắm lấy bàn tay đang hốt hoảng dò tìm trên người ngài, thở dài một tiếng thật sâu.
"Hoàng hậu, hóa ra chỉ có nàng là trong lòng luôn nhớ mong trẫm."
"Cảnh tượng đó hung hiểm, nàng còn trẻ như vậy, nếu bị thương để lại sẹo là sẽ theo nàng cả đời đấy. Sau này tuyệt đối không được mạo hiểm thân mình như thế nữa, biết chưa?"
Tôi giả vờ chán nản, đôi mắt phượng rũ xuống.
"Bệ hạ là chê thần thiếp vô dụng, không thể bảo vệ bệ hạ sao?"
Người trước mặt bị lời nói của tôi dỗ dành đến vui vẻ, nghiêng người tới ôm tôi vào lòng.
"Sao có thể chứ? Trẫm mãi mãi sẽ không chê cười Yên nhi."
Tôi trốn trong lớp áo bào màu vàng minh hoàng âm thầm nhếch môi cười.
Đồ ngu.
Đao của ngự tiền thị vệ lúc đó đã tuốt khỏi vỏ rồi.
Tôi chẳng qua chỉ làm bộ làm tịch, chứ không phải thực sự muốn đỡ đao thay ngươi.
"Yên nhi, trẫm và cô ta tâm đầu ý hợp bao năm, cô ta thực sự khiến trẫm quá thất vọng, nàng vạn lần đừng..."
"Bệ hạ yên tâm, Yên nhi sẽ luôn ở bên ngài."
Tôi nhẹ vỗ vào lưng quân vương.
Tôi sẽ luôn ở bên ngài, cho đến khi đưa ngài xuống địa ngục.
Yên tâm đi, sắp rồi.
Một tháng sau khi Quách Dực chết, từ cung Triều Hoa vang lên tiếng đàn ai oán.
Hạ Vũ Nhu đâm rách ngón tay, viết nên một bức trần tình thư đẫm máu, bảo cung nữ mang theo chiếc đồng tâm kết mà đế vương tự tay làm cho cô ta thuở thiếu thời cùng gửi đến điện Cần Chính.
Nghe tiểu thái giám hầu hạ ngự tiền nói, Hoàng đế ngày hôm đó hiếm khi im lặng rất lâu.
Vừa không cho ai hầu hạ, cũng không còn phê duyệt tấu chương.
Đế vương chỉ cứ lặng lẽ ngồi trên long ngai của mình, đôi mắt ánh lên vẻ áy náy và xót xa không rõ ý vị.
Không quá ba ngày, cung Triều Hoa lại trở nên náo nhiệt.
Còn trong cung Thừa Càn của tôi, Thúy Ngọc đang cúi đầu giúp tôi búi tóc.
"Tiểu thư, Hạ Vũ Nhu kia đã như vậy rồi sao còn có thể được sủng ái trở lại?"
Tôi không nhanh không chậm chọn chiếc trâm định đeo hôm nay.
Trong đó có một chiếc tuy hoa lệ động lòng người, nhưng viên bảo thạch khảm trên đó đã có vết nứt.
Tôi đưa nó cho Thúy Ngọc.
"Mang đi vứt đi, thứ đã có vết nứt, dù có tu bổ thế nào đi nữa cũng không thể sáng bóng như ban đầu được."
Thúy Ngọc nhận lấy trâm, cười đáp một tiếng "Vâng."
"Ngoài ra, Hạ Quý phi được sủng ái trở lại, hãy mang đôi vòng ngọc phỉ thúy trong kho đến cung Triều Hoa."
"Cứ nói, là nội vụ phủ chúc mừng cô ta đi."
Thúy Ngọc làm việc nhanh nhẹn.
Đôi vòng ngọc đó đúng sở thích của Hạ Vũ Nhu, cô ta vừa nhận được liền đeo hàng ngày.
Tốt lắm, tốt lắm.
Ngày cô ta chết, cũng không còn xa nữa.
Tháng thứ hai sau khi Hạ Vũ Nhu được sủng ái trở lại, cô ta bắt đầu trở nên lo được lo mất.
Ban đầu là chất vấn Hoàng đế tại sao số lần nghỉ lại cung của tôi ngày càng nhiều.
Sau đó nâng tầm lên thành nếu Hoàng đế một ngày không đến thăm cô ta, cô ta liền giả bệnh, năm lần bảy lượt mời mọc kéo Hoàng thượng đến cung Triều Hoa.
Nhưng gặp được Hoàng đế rồi, lại không chịu nói năng tử tế, luôn nói không quá năm câu là bắt đầu rơi lệ, kể lể uất ức.
Lý Tiến đã đặt chiếc khay đựng dao găm trước mặt Hạ Vũ Nhu.
Một cô nương khuê các chưa từng chạm qua đao kiếm, nay lại phải đường hoàng giết người ngay giữa đại điện.
Vị bệ hạ này của chúng ta, quả thực là rất biết cách giết lòng người.
Hạ Vũ Nhu thấy Hoàng đế vẫn luôn mang vẻ mặt thản nhiên, trái tim cuối cùng cũng chìm xuống đáy vực.
Cô ta cầm lấy con dao găm trước mặt quay về phía Quách Dực, nhưng đôi bàn tay vẫn không ngừng run rẩy.
Quách Dực lúc này lại cười lớn, đôi mắt hắn tràn đầy hận thù, cười rồi lại khóc ra mấy giọt lệ.
"Chó hoàng đế! Chỉ biết dùng mấy thủ đoạn hạ cấp! Hà tất phải làm khó một nữ tử nhỏ bé!"
"Ngươi muốn lấy thủ cấp của ta, tự mình tới mà lấy! Ngươi tuy là hoàng đế thì đã sao! Vẫn có kẻ không tin ngươi, không phục ngươi, không yêu ngươi!"
"Quách Dực ta hôm nay kiểu gì cũng không ra khỏi cái cửa điện này được rồi, vậy thì kéo theo cái mạng hoàng đế nhà ngươi làm đệm lưng cho ta!"
Quách Dực như phát điên vùng ra khỏi sự khống chế của thị vệ, vớ lấy thanh trường kiếm của thị vệ đâm về phía quân vương.
Tất cả mọi người đều bị Quách Dực phát điên dọa cho không nhẹ.
"Bệ hạ!"
Tiếng hét của Hạ Vũ Nhu vang lên.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi xông ra chắn trước mặt Hoàng đế.
Tiếng trường kiếm đâm vào cơ thể vang lên ngắn ngủi mà rõ rệt.
Trước ngực Quách Dực máu tươi chảy ra xối xả, còn tôi không hề mảy may thương tích.
Nhưng tôi biết, trận chiến này, Hạ Vũ Nhu đã thua trắng tay.
Tuy tôi không bị sây sát một chút da thịt nào, nhưng sự kinh hãi cần có cũng không thể giả vờ thiếu đi chút nào.
Thế là tôi kịp thời ngất đi trong lòng Hoàng đế, nghe kẻ bề trên đưa ra cách xử lý cuối cùng cho trò hề này.
"Quách Dực ám sát bất thành, nay đã phục tùng hình pháp. Truyền lệnh, bêu đầu thị chúng. Treo trên cổng thành bảy ngày."
"Thái phó dạy con không nghiêm, tước bỏ mọi chức quan, lập tức tịch thu gia sản xử lý, suốt đời không được bước chân vào quan trường nữa."
"Quý phi đức hạnh có tì vết, tước bỏ phong hiệu, giáng làm... Quý nhân. Tự kiểm điểm tại cung Triều Hoa, không có chiếu chỉ không được ra ngoài."
Hạ Vũ Nhu nằm mơ cũng không ngờ tới, cái bẫy cô ta đặt ra nhắm vào tôi lại trở thành vũ khí phản phệ chính mình, nhất thời lặng người rất lâu.
Cho đến khi tôi cảm nhận được Hoàng đế bế tôi ra khỏi điện Cần Chính, lại đặt tôi nằm trên chiếc giường quen thuộc.
Tôi thét lên một tiếng "Bệ hạ!" rồi giả vờ như vừa mới giật mình tỉnh dậy.
"Bệ hạ ngài có bị thương chỗ nào không? Mau để thần thiếp xem nào..."
Đôi mày u ám của đế vương cuối cùng cũng giãn ra đôi chút.
Ngài nắm lấy bàn tay đang hốt hoảng dò tìm trên người ngài, thở dài một tiếng thật sâu.
"Hoàng hậu, hóa ra chỉ có nàng là trong lòng luôn nhớ mong trẫm."
"Cảnh tượng đó hung hiểm, nàng còn trẻ như vậy, nếu bị thương để lại sẹo là sẽ theo nàng cả đời đấy. Sau này tuyệt đối không được mạo hiểm thân mình như thế nữa, biết chưa?"
Tôi giả vờ chán nản, đôi mắt phượng rũ xuống.
"Bệ hạ là chê thần thiếp vô dụng, không thể bảo vệ bệ hạ sao?"
Người trước mặt bị lời nói của tôi dỗ dành đến vui vẻ, nghiêng người tới ôm tôi vào lòng.
"Sao có thể chứ? Trẫm mãi mãi sẽ không chê cười Yên nhi."
Tôi trốn trong lớp áo bào màu vàng minh hoàng âm thầm nhếch môi cười.
Đồ ngu.
Đao của ngự tiền thị vệ lúc đó đã tuốt khỏi vỏ rồi.
Tôi chẳng qua chỉ làm bộ làm tịch, chứ không phải thực sự muốn đỡ đao thay ngươi.
"Yên nhi, trẫm và cô ta tâm đầu ý hợp bao năm, cô ta thực sự khiến trẫm quá thất vọng, nàng vạn lần đừng..."
"Bệ hạ yên tâm, Yên nhi sẽ luôn ở bên ngài."
Tôi nhẹ vỗ vào lưng quân vương.
Tôi sẽ luôn ở bên ngài, cho đến khi đưa ngài xuống địa ngục.
Yên tâm đi, sắp rồi.
Một tháng sau khi Quách Dực chết, từ cung Triều Hoa vang lên tiếng đàn ai oán.
Hạ Vũ Nhu đâm rách ngón tay, viết nên một bức trần tình thư đẫm máu, bảo cung nữ mang theo chiếc đồng tâm kết mà đế vương tự tay làm cho cô ta thuở thiếu thời cùng gửi đến điện Cần Chính.
Nghe tiểu thái giám hầu hạ ngự tiền nói, Hoàng đế ngày hôm đó hiếm khi im lặng rất lâu.
Vừa không cho ai hầu hạ, cũng không còn phê duyệt tấu chương.
Đế vương chỉ cứ lặng lẽ ngồi trên long ngai của mình, đôi mắt ánh lên vẻ áy náy và xót xa không rõ ý vị.
Không quá ba ngày, cung Triều Hoa lại trở nên náo nhiệt.
Còn trong cung Thừa Càn của tôi, Thúy Ngọc đang cúi đầu giúp tôi búi tóc.
"Tiểu thư, Hạ Vũ Nhu kia đã như vậy rồi sao còn có thể được sủng ái trở lại?"
Tôi không nhanh không chậm chọn chiếc trâm định đeo hôm nay.
Trong đó có một chiếc tuy hoa lệ động lòng người, nhưng viên bảo thạch khảm trên đó đã có vết nứt.
Tôi đưa nó cho Thúy Ngọc.
"Mang đi vứt đi, thứ đã có vết nứt, dù có tu bổ thế nào đi nữa cũng không thể sáng bóng như ban đầu được."
Thúy Ngọc nhận lấy trâm, cười đáp một tiếng "Vâng."
"Ngoài ra, Hạ Quý phi được sủng ái trở lại, hãy mang đôi vòng ngọc phỉ thúy trong kho đến cung Triều Hoa."
"Cứ nói, là nội vụ phủ chúc mừng cô ta đi."
Thúy Ngọc làm việc nhanh nhẹn.
Đôi vòng ngọc đó đúng sở thích của Hạ Vũ Nhu, cô ta vừa nhận được liền đeo hàng ngày.
Tốt lắm, tốt lắm.
Ngày cô ta chết, cũng không còn xa nữa.
Tháng thứ hai sau khi Hạ Vũ Nhu được sủng ái trở lại, cô ta bắt đầu trở nên lo được lo mất.
Ban đầu là chất vấn Hoàng đế tại sao số lần nghỉ lại cung của tôi ngày càng nhiều.
Sau đó nâng tầm lên thành nếu Hoàng đế một ngày không đến thăm cô ta, cô ta liền giả bệnh, năm lần bảy lượt mời mọc kéo Hoàng thượng đến cung Triều Hoa.
Nhưng gặp được Hoàng đế rồi, lại không chịu nói năng tử tế, luôn nói không quá năm câu là bắt đầu rơi lệ, kể lể uất ức.
Truyện Được Đề Xuất Khác
Tổng Giám Đốc Cắt Ruột Thừa Của Tôi
Tác giả: Chiếc ô lớn của mặt trăng nhỏ
Hồ Ly Nhỏ, Đừng Chạy!
Tác giả: Nhu Yếu Thái Dương
Thiên Kim Sát Thủ Xuyên Không: Sống Lại Để Báo Thù
Tác giả: Vẽ cành cây vào buổi tối