Tổng Tài Thế Thân Ngược Luyến, Tôi Chỉ Muốn Ăn Với Uống - Chương 1

Những bạch nguyệt quang trong tiểu thuyết tổng tài thế thân ngược luyến trở về nước, đều là để tranh giành lại tổng tài.
Nhưng tôi thì khác, mục đích chính của tôi khi về nước chính là ăn uống.
Quán mì vằn thắn ở sân bay, xơi!
Tám món một canh trong tiệc đón gió, xơi!
Tổng tài cuối cùng cũng không chịu nổi, run rẩy cầu xin:
“Tiểu Nhã em đừng ăn nữa, anh sợ!”
Tôi là một sinh viên du học khổ sở.
Chịu đựng cơm Tây ba năm, nhịn đến lúc tốt nghiệp tưởng cuối cùng cũng có thể về nước ăn uống thỏa thích, thì giây trước máy bay cất cánh tôi còn đang trên máy bay về nước đếm lại thực đơn mấy ngày sắp tới.
Chỉ trong nháy mắt, máy bay đột nhiên thông báo sắp đến đích.
Tôi nghi hoặc bước xuống máy bay, và đôi mắt to trừng đôi mắt to với nhân viên mặt đất ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Đang thắc mắc tại sao nhân viên mặt đất toàn là người nước ngoài, thì một cốt truyện bỗng nhiên tràn vào đại não tôi.
Hóa ra tôi vô tình xuyên không trở thành bạch nguyệt quang Thẩm Nhã trong một cuốn tiểu thuyết ngược luyến cổ xưa.
Trước khi Thẩm Nhã đi du học, vì giả câm kiểu này kiểu kia, mối quan hệ với tổng tài gặp vấn đề nghiêm trọng.
Thẩm Nhã chán nản tuyệt vọng lên máy bay đi du học.
Trong thời gian này, tổng tài gặp một cô gái rất giống tôi, và để cô gái trở thành thế thân của tôi.
Câu chuyện bắt đầu từ đó, tổng tài trút hết tình yêu dành cho tôi và những uất ức phải chịu đựng ở tôi lên cô gái này.
Anh ta nảy sinh tình cảm khác lạ với thế thân, nhưng lại cảm thấy tức giận và chán ghét vì cô gái cam tâm tình nguyện làm thế thân.
Ba năm sau, bạch nguyệt quang du học trở về, và cùng tổng tài lại bắt đầu cuộc tình anh đuổi em chạy.
Từ đó tổng tài mặc kệ thế thân, hết lần này đến lần khác vì những sự trùng hợp vô căn cứ, đổ mọi tổn thương bạch nguyệt quang phải chịu lên đầu thế thân.
Trải qua nhiều hiểu lầm kỳ quặc và một loạt các cuộc đàn áp, cô gái hoàn toàn thất vọng, tình yêu vốn dành cho tổng tài cũng tan thành mây khói, chán nản tuyệt vọng rời bỏ tổng tài.
Tổng tài lúc này mới như bị chập não bừng tỉnh, nhận ra cô gái cam tâm tình nguyện làm thế thân chính là vì cô gái có tình cảm khác lạ với anh ta.
Đối với tôi, bạch nguyệt quang này, anh ta đã không còn yêu thích nữa, anh ta hiểu rằng người mình yêu thích bấy lâu nay là cô gái thế thân.
Anh ta đổ mọi lỗi lầm lên đầu bạch nguyệt quang, hận rằng vì sự tồn tại của bạch nguyệt quang mà anh ta đã gây ra hiểu lầm cho cô gái.
Vì thế, anh ta quay ngược lại đàn áp bạch nguyệt quang, khiến gia đình bạch nguyệt quang phá sản, cuối cùng ép cô ấy đến chết, nhà tan cửa nát vô cùng thê thảm.
Nữ thế thân sau khi khôi phục trí nhớ thì hồi tâm chuyển ý, tổng tài chuộc hết cái gọi là tội lỗi của mình, trân trọng cô gái như tái đắc thủ, hai người kết cục hạnh phúc mỹ mãn.
Tôi rất muốn than phiền cốt truyện này cẩu huyết đến mức nào, và đường dây tư duy của tổng tài này cũng không bình thường chút nào.
Bản thân không sai một chút nào, lỗi lầm đều là của người khác.
Nhưng những điều đó chỉ là thứ yếu, việc âm dương cách biệt với món mì vằn thắn luôn tâm niệm mới khiến tôi cảm thấy bi phẫn hơn.
Tôi đi du học ròng rã ba năm, ở nước ngoài ăn không ngon ngủ không yên hơn một nghìn ngày.
Khó khăn lắm mới về nhà, lại vô tình xuyên sách.
Để theo cốt truyện, hệ thống lại yêu cầu tôi không được về nước trong vòng ba năm.
Trước khi xuyên không tôi vốn là một người mê ăn uống, những ngày du học tôi đếm từng ngày trôi qua.
Những ngày được ăn uống thỏa thích vốn đã cận kề, bỗng chốc trở về thời kỳ giải phóng khiến tôi thực sự khó chấp nhận.
Tôi vốn định từ bỏ du học ngay lập tức, mua vé máy bay quay về.
Đáng tiếc là tôi không biết mật khẩu thẻ ngân hàng của nguyên chủ.
Lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại cứ tối đen không sáng.
Rõ ràng vừa nãy tôi còn dùng điện thoại xem giờ mà!
Hệ thống vui sướng hả hê trong đầu tôi:
“Ngươi chỉ có con đường thành thật đi du học ba năm, đợi nam nữ chính hoàn thành cốt truyện mà thôi. Nếu không ngươi rất có thể sẽ chết đói ở nước ngoài đó!”
“Được... coi như mi ác!”
Cuộc sống du học cứ thế bắt đầu.
Ròng rã ba năm tôi không biết mật khẩu thẻ ngân hàng của mình.
Mỗi lần mua đồ quẹt thẻ, đều là hệ thống giúp tôi nhập mật khẩu, tôi thành thật ăn theo cái gọi là thực đơn bạch nguyệt quang do hệ thống đưa ra.
Mỗi lần đi ngang qua nhà hàng Trung Quốc, tim đập thình thịch muốn vào ăn một bữa, nhưng hệ thống đều lấy việc không trả tiền cho tôi ra để uy hiếp.
Câu mà hệ thống nói nhiều nhất là:
“Bạch nguyệt quang đều là người không ăn khói lửa nhân gian, sao đến lượt ngươi lại thành một người mê ăn uống thế này!
Ta không muốn sau khi cốt truyện chính bắt đầu, ngươi lại mang cái mặt béo ú đi gặp Tăng Bồi!”
Ban đầu tôi nghĩ dựa vào việc làm thêm kiếm tiền mua chút đồ ăn Trung Quốc giải thèm, nhưng chưa kịp hành động thì hệ thống đã trực tiếp tiếp quản quyền kiểm soát cơ thể tôi.
Rõ ràng trong nguyên tác, cuộc sống ở nước ngoài của bạch nguyệt quang chỉ được nhắc qua loa, mà hệ thống vẫn không chịu nhắm một mắt cho qua.
“Ngươi không thể nhịn được sao! Chẳng qua chỉ là ba năm thôi, sau ba năm cốt truyện chính bắt đầu, lúc đó ngươi làm gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện, ta sẽ không quản ngươi nữa!”
Trời ơi, nhịn sao nổi!
Ba năm này bạch nguyệt quang sống cứ như ở tù vậy.
Tôi thực sự muốn hỏi Thẩm Nhã, cô không có tiền sao! Cô không phải tiểu thư nhà giàu sao! Tại sao lại ăn uống như tù nhân vậy!
Ban đầu xem cốt truyện, cuộc sống của bạch nguyệt quang ở nước ngoài được mô tả là đơn giản nhưng đầy đủ.
Thực tế là ngày nào cũng muốn nôn thốc nôn tháo ra, nhưng lại vì giá cả quá đắt nên không nỡ nôn.
Bữa sáng là bánh mì khô cứng do ông chủ nhà khô khan cho.
Bữa trưa lại là bánh mì nướng kẹp cá sống, cá thì chua, da lại dai không cắn đứt được.
Bữa tối là bánh quy chấm bơ, bánh quy cứng như đá.
Muốn nấu ăn ư? Nói đùa à!
Cà dĩa thì đắng, bắp cải cứng không nấu mềm được, thịt heo thì hôi, thịt gà thì thiu.
Quýt thì chua và chát, cà rốt qua đêm đã mọc nấm mốc.
Ai đã từng thấy cà chua mọc mầm chưa, ban đầu tôi cũng không tin, sau khi đến thế giới này, tôi đã chứng kiến sức sống trên một quả cà chua.
Đây là thực sự không có gì để ăn cả!
Cuộc sống như vậy vốn đã trải qua ba năm, trước đây ở thế giới cũ ít ra thỉnh thoảng còn ăn được một bữa đồ Trung Quốc giải thèm.
Bây giờ tôi chỉ muốn chết ngay lập tức ở nước ngoài, kết thúc cốt truyện sớm.
Và thế là, những ngày tháng cứ trôi qua trong những cuộc cãi vã với hệ thống mỗi ngày cho đến ngày cuối cùng.
Tôi vui mừng như người mất trí, nhảy cẫng lên dọn dẹp hành lý.
Hệ thống vẫn lải nhải bên tai:
“Ta đã nói rồi mà, ngày tháng rồi sẽ trôi qua thôi! Đến lúc cốt truyện kết thúc, ta sẽ đến đón ngươi.
Ngươi không cảm ơn ta đã đồng hành cùng ngươi ba năm nay sao?”
“Cảm ơn cái cọng lông! Tôi chỉ muốn format xóa sạch mi đi thôi!”
“Sao, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy, hay ta hủy vé máy bay của ngươi nhé?”
“Đừng đừng đừng, tôi sai rồi!”
Định buông lời cay độc với hệ thống lần cuối, nhưng vì để mình được về nước thuận lợi, tôi vẫn ngoan ngoãn cầu xin tha thứ.
Vì ăn uống, chút nhục nhã này tôi vẫn chịu đựng được.
Nghĩ đến việc sắp thoát khỏi nanh vuốt của hệ thống, tôi kích động đến mức không ngủ được cả đêm.
Trời chưa sáng tôi đã kéo vali ra sân bay.
Khoảnh khắc máy bay cất cánh, tôi rưng rưng nước mắt.
Cuối cùng, tôi cũng sắp về nước rồi.
Giọng nói của hệ thống cũng hoàn toàn biến mất sau khi máy bay cất cánh.
Thời gian dường như quay trở lại trước khi tôi xuyên sách.
Nhưng nhìn làn da trắng nõn thon thả, và khuôn mặt thanh thuần khả ái trong gương trang điểm, tôi biết tất cả những điều này đều là sự thật không thể giả.
Tôi thực sự không hiểu, đều là trải qua ba năm du học, tôi ở thế giới cũ bị hành hạ đến mức như người vô gia cư.
Ngược lại, bạch nguyệt quang lại có khí chất và hình ảnh tốt hơn nhiều so với lúc mới sang nước ngoài.
Thật là người so với người tức chết người!

Truyện Được Đề Xuất Khác