Tổng Giám Đốc Thầm Mến Muốn Bồi Thường, Tôi Nói Xem Như Bị Chó Cắn - Chương 6

Cứ như ba năm trước, anh ta vẫn là cậu chó con dịu dàng đó. Nhưng tôi rất rõ, tên này chắc chắn đã hắc hóa rồi.
"Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi làm hòa với anh?" Tôi lại tăng âm lượng.
Ánh mắt của mọi người xung quanh lại đổ dồn về.
Lần này Tạ Dục đỏ mặt, nắm chặt tay áo tôi: "Tống Vận An..."
"Chỉ dựa vào việc anh suốt ngày chỉ biết hát Ái Như Hỏa (Tình Yêu Như Lửa) thôi à?" Tôi lại hét lên một tiếng.
Tạ Dục lập tức hóa đá.
Tôi cố nén cười, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, rồi chạy vội về công ty.
Trên đường, tôi cứ ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười không ngừng.
Chắc người đi đường đều nghĩ tôi bị điên.
Cho đến khi trở lại chỗ làm, tôi mới phản ứng lại. Vừa nãy tôi trốn bill rồi sao?
Ngay lúc tôi đang bối rối, Vương Diễm và mọi người cũng đã ăn xong và quay lại.
Buổi trưa có hai tiếng nghỉ, nên lúc này mọi người đều thảnh thơi.
Vương Diễm nhìn thấy tôi liền lập tức xán lại gần.
"An An, cậu không sao chứ, sếp có xé xác cậu không?"
Tôi chợt lóe lên một ý, lập tức tủi thân nhìn cô ấy.
"Đẹp trai thì có ích gì, cũng chỉ là một nhà tư bản keo kiệt, cay nghiệt mà thôi!"
"Tôi mời anh ta đi ăn để xin lỗi, anh ta dẫn tôi đến nhà hàng cao cấp, một bữa hết hơn chín ngàn tệ, một tháng lương bay sạch."
"Trời ạ, cậu trả tiền à?" Vương Diễm đau lòng ôm lấy tôi.
Tôi khóc thút thít: "Đúng vậy, tháng này phải ăn đất rồi."
Mọi người thương hại tôi, nên đổi bữa tiệc tối lại sang tháng sau.
Vừa hay tháng này tôi có thể mua chiếc túi xách mình thích, tháng sau lại mời đi ăn.
Thế là, tiền đã xoay vòng được rồi.
Đúng lúc tôi đang cảm thán mình thật thông minh, Tiểu Lý đến gọi tôi vào văn phòng sếp.
"Cậu nói thật cho chị biết, sếp gọi chị vào làm gì?"
Tiểu Lý cười khổ: "Chắc không có chuyện gì đâu, dù sao chị vừa được thăng chức tổ trưởng, chắc là gọi chị vào làm cánh tay phải để nói chuyện thôi."
Tiểu Lý không biết, Tạ Dục che giấu cũng giỏi đấy.
Không phải chuyện công việc, vậy thì chỉ có...
Tôi lẻn vào văn phòng, Tiểu Lý đóng cửa lại rồi đi ra.
Não tôi quay cuồng nhanh chóng: "Ừm... chuyện trốn bill là lỗi của tôi, hết bao nhiêu tiền, lát nữa tôi chuyển khoản cho anh." "Sếp sẽ không trách tôi chứ?"
Tôi tính toán chan chát trong đầu.
"Chuyển ngay bây giờ đi, dù sao tôi cũng là một nhà tư bản keo kiệt, cay nghiệt." Tạ Dục cầm điện thoại lên, mở mã QR nhận tiền. "Tổng cộng chín ngàn linh ba tệ."
"Vì lý do nhân đạo nên tôi bớt cho em phần lẻ, không cần cảm ơn."
Anh ta nghe thấy rồi.
Tim tôi rỉ máu, lí nhí: "Tôi không mang điện thoại, lát nữa tôi chuyển cho anh nhé."
Tạ Dục hừ lạnh một tiếng: "Đừng, dù sao tôi cũng chỉ biết hát Ái Như Hỏa."
Tôi: "...Tim đập... là tình yêu như lửa cháy..."
"Tống Vận An."
Tạ Dục mặt đen sạm nghiến răng nghiến lợi, kéo tôi thẳng lên bàn làm việc.
Lúc này tư thế của tôi và anh ta quá mờ ám, cảm giác xấu hổ dâng lên, mặt tôi đỏ bừng.
"Tạ... Tạ Dục anh làm gì vậy, đây là công ty, anh đừng... đừng có nghĩ làm gì tôi!"
"Tôi... tôi nên làm gì em... làm gì em đây?" Tạ Dục học theo tôi lắp bắp, rồi trêu chọc tôi.
Được rồi được rồi, quả nhiên tên khốn nạn này đã hắc hóa rồi!
"Anh không phải là muốn làm hòa với tôi sao, tôi xem xét một chút được không."
Tôi cứng đầu nói, định thoát thân trước đã.
Ai ngờ tên này không buông tay, còn hỏi ngược lại tôi: "Tại sao tôi phải làm hòa với em, vì em biết hát Ái Như Hỏa à?"
Cái chuyện này không qua được nữa sao. Tôi muốn khóc không ra nước mắt.
Tôi không biết mình đã bước ra khỏi văn phòng bằng cách nào, đứng trước cửa nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, son môi trôi hết, cổ áo nhăn nhúm.
Đôi mắt mờ mịt khiến người ta liên tưởng.
Tên chết tiệt, tên khốn nạn!
Tôi giận dữ siết chặt nắm đấm, chỉnh trang lại bản thân rồi mới quay lại chỗ làm.
Một tuần sau đó, tên khốn Tạ Dục này thay đổi đủ mọi cách để gọi tôi vào văn phòng. Và mỗi ngày đều nói một câu: "Vì em biết hát Ái Như Hỏa, nên tôi yên tâm giao việc cho em làm."
Rốt cuộc là ai đã làm cho bài hát này nổi tiếng vậy chứ.
Cuối tuần, mẹ tôi nhắn tin bảo tôi đón em trai về ăn cơm.
Nghe em trai tôi nghêu ngao hát Ái Như Hỏa trong miệng, tôi tức giận đấm một cái vào người nó.
"Không muốn chị mách mẹ, thì câm miệng." Tôi ra hiệu cảnh cáo.
Em trai tôi bị tôi làm cho mặt mày khó hiểu, im lặng cúi đầu lướt điện thoại.
Cả nhà tôi hiếm hoi lắm mới ngồi ăn cơm cùng nhau, ngay cả anh Dật Vân cũng về.
Mẹ tôi làm một bàn đầy món ăn, cười tươi bảo chúng tôi rửa tay ăn cơm.
"An An à, con cũng không còn nhỏ nữa, khi nào thì dẫn bạn trai về cho bố mẹ xem đây?"
Mẹ tôi gắp cho tôi một miếng sườn.
Tôi nhìn Lâm Dật Vân: "Khi nào anh Dật Vân có người yêu, thì con sẽ có."
Lâm Dật Vân lập tức xua tay: "Anh hứa với mẹ nuôi năm sau sẽ kết hôn, em đừng lo cho anh."
"Ngược lại là em lâu rồi không yêu đương gì cả, người trẻ mà không được rồi."
Khóe miệng tôi co giật.
Tốt lắm, rõ ràng đã nói là giúp nhau che chắn cơ mà.
"Anh cũng đừng lo cho tôi, ngày mai tôi sẽ kết hôn!"

Truyện Được Đề Xuất Khác