Tổng Giám Đốc Cắt Ruột Thừa Của Tôi - Chương 1
Làm thêm giờ, sửa dự án đến muốn ói ra mật.
Đến bệnh viện, tôi gặp vị sếp cuồng công việc ở cùng phòng bệnh.
Tôi ôm bụng dưới, vừa đau đớn vừa cố tỏ ra kiên cường chào anh ta: "Ôi, trùng hợp quá, Tổng giám đốc Kỷ, anh cũng cắt ruột thừa ạ?"
Ánh mắt anh ta rời khỏi màn hình máy tính, chuyển sang nhìn tôi, rồi vẫy tay ra hiệu tôi lại gần: "Cô đến đúng lúc lắm, dự án của cô vẫn còn một số vấn đề!"
Tôi gượng cười: "He he... Anh thật là quá tận tâm với công việc..."
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt u oán nói: "Không phải ai đó đã nói, không có căn hộ cao cấp, thì đừng mơ theo đuổi chị sao? Tôi không cố gắng hơn, làm sao đủ tiền mua căn hộ cao cấp?"
Cứu tôi với!
Hình như câu đó là tôi nói!
Trời xanh ơi!
Nếu con có tội, xin hãy trừng phạt con theo cách khác đi!
Chứ đừng bắt con và Kỷ bóc lột ở chung một phòng bệnh!
Viêm ruột thừa không ngăn được bước chân làm thêm giờ của anh ta thì thôi đi, tại sao còn phải kéo theo cả kẻ đáng thương là tôi?
Nhưng tôi dám giận mà không dám nói, ai bảo người ta nắm giữ yết hầu số phận của tôi, là sếp trực tiếp có thể quyết định tôi đi hay ở nơi làm việc chứ?
Tôi lê thân thể bệnh tật, khòm lưng lại gần màn hình máy tính của Kỷ bóc lột, nheo mắt nhìn bản PPT được tôi làm rất tỉ mỉ.
"Vâng, chỗ này đây. Cô xem lại đi, có thấy vấn đề gì không?"
Tôi ngước mắt liếc Kỷ bóc lột một cái, rồi lại nhìn xuống PPT.
Tiêu đề phông chữ Microsoft YaHei cỡ 16 in đậm, nội dung quan trọng được đánh dấu đỏ, các tiêu đề nhỏ hơn tô màu xanh nhạt, các số liệu hiển thị bằng bảng, phương pháp tính toán đầy đủ, còn kèm theo ví dụ minh họa dễ hiểu.
Gọn gàng, rõ ràng và trang nhã, hoàn hảo!
Sau gáy bị gõ nhẹ một cái, giọng nói lạnh lùng của Kỷ bóc lột mang theo chút bực bội: "Đồ đầu heo! Một nghìn vạn (10 triệu) trích 1.5% là một trăm năm mươi vạn (1,5 triệu)? Cô làm từ thiện à?"
Tim tôi thắt lại, ruột thừa bắt đầu phản kháng, khiến tôi co thắt một cái, đau đến mức phải hít hà.
Giọng nói ngọt ngào của cô y tá từ phía sau tôi vọng tới: "Làm gì đấy? Đã bệnh rồi thì phải nghỉ ngơi cho tốt! Mau lên giường nằm đi!"
Tôi khó khăn trèo lên giường nằm, cô y tá tiêm thuốc giảm đau cho tôi, rồi đi kiểm tra Kỷ bóc lột.
"Bỏ máy tính xuống! Kéo áo lên!"
Tôi chịu đau lén nhìn sang, không may chạm mắt với Kỷ bóc lột, tôi vội vàng dời mắt đi, ruột thừa lại co thắt một cái, đau đến mức tôi phải kêu lên.
Sau khi cô y tá đi khỏi, Kỷ bóc lột lại lấy máy tính ra.
Tôi giật mình, không màng đến cơn đau bụng, lên tiếng ngăn cản: "Tổng giám... Tổng giám đốc Kỷ! Bác sĩ đã nói phải nghỉ ngơi cho tốt!"
Anh ta liếc xéo tôi một cái, mở máy tính ra, bắt đầu gõ lách cách trên bàn phím.
Tôi thấp thỏm không yên, sợ anh ta lại gọi tôi qua xem dự án.
Nhưng một lúc lâu sau, anh ta mới ngẩng đầu lên, nhìn tôi có vẻ hơi u oán.
"Tôi phải kiếm tiền mua căn hộ cao cấp."
À cái này...
Anh kiếm căn hộ cao cấp thì liên quan gì đến tôi?
Nhưng anh ta vẫn nhìn tôi, dường như đang chờ tôi đáp lời.
Gen người làm công ăn lương trỗi dậy, buộc tôi phải ngượng nghịu hỏi tiếp: "Tại sao lại phải kiếm căn hộ cao cấp ạ?"
Kỷ bóc lột hừ lạnh một tiếng, nói: "Ai đó nói: không có căn hộ cao cấp, thì đừng mơ theo đuổi chị."
Cứu tôi với!
Hình như câu đó là tôi nói?
Cô y tá thông báo với tôi rằng buổi chiều sẽ cắt ruột thừa.
Tôi sợ máu, sợ đau, tưởng tượng cảnh con dao nhỏ rạch da thịt là chân đã run lẩy bẩy.
Kỷ bóc lột nói: "Có thế mà cũng sợ! Tiểu phẫu thôi, sợ gì? Hơn nữa sẽ tiêm thuốc mê, không đau đâu."
Tôi vẫn sợ.
"Lỡ thuốc mê không đủ thì sao? Lỡ phẫu thuật sai sót thì sao? Lỡ vết mổ không đẹp thì..."
"Trương Miên Chi, cô qua đây!"
Sự hoảng loạn của tôi bị Kỷ bóc lột cắt ngang.
Sức ép cấp bậc bẩm sinh khiến tôi vô thức đi đến bên giường bệnh của anh ta.
Tôi nghĩ anh ta lại muốn chỉ ra vấn đề trong dự án của tôi.
Không ngờ anh ta đặt máy tính sang một bên, vén chăn lên và nắm lấy góc áo bệnh nhân của mình.
Tay tôi nhanh hơn não, ngay lập tức đè lên mu bàn tay anh ta, buột miệng từ chối: "Tráng sĩ! Dừng tay!"
Anh ta bất lực nói: "Tôi chỉ muốn cho cô xem vết mổ của tôi."
Tôi dùng sức đè tay anh ta xuống, gật đầu.
"Tôi biết, tôi không muốn xem!"
Tôi thấy máu là choáng, nhìn thấy vết sẹo ghê rợn cũng sẽ khó chịu về mặt tâm lý.
Mặc dù đây là một cơ hội tốt để tiện thể ngắm múi bụng, nhưng tôi lo rằng nếu xem xong, sau này khi YY (tưởng tượng) Kỷ bóc lột, tôi sẽ bị ói ra.
Nhưng không hiểu Kỷ bóc lột nghĩ gì, hoàn toàn không để ý đến sự từ chối của tôi.
Anh ta dùng sức ở tay định hất tay tôi ra.
Sao vậy?
Còn nhất quyết muốn tôi xem à?
Anh ta càng muốn hất tôi ra, tôi càng dùng sức đè xuống.
"Trương Miên Chi, bỏ tay ra!"
Không được!
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, dùng ánh mắt truyền tải sự từ chối của mình.
Tay trái đặt lên tay phải, khom người dốc hết sức lực đè chặt cánh tay đang chống cự của Kỷ bóc lột.
Anh ta đau đớn, đột ngột rút tay lại, tay tôi vẫn ấn chặt lên vết mổ của anh ta, cả người tôi cũng vì quán tính mà lao vào giữa hai chân anh ta...
Anh ta rên khẽ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Miên Chi! Cô là do ông trời phái xuống để trả thù tôi phải không!"
Đến bệnh viện, tôi gặp vị sếp cuồng công việc ở cùng phòng bệnh.
Tôi ôm bụng dưới, vừa đau đớn vừa cố tỏ ra kiên cường chào anh ta: "Ôi, trùng hợp quá, Tổng giám đốc Kỷ, anh cũng cắt ruột thừa ạ?"
Ánh mắt anh ta rời khỏi màn hình máy tính, chuyển sang nhìn tôi, rồi vẫy tay ra hiệu tôi lại gần: "Cô đến đúng lúc lắm, dự án của cô vẫn còn một số vấn đề!"
Tôi gượng cười: "He he... Anh thật là quá tận tâm với công việc..."
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt u oán nói: "Không phải ai đó đã nói, không có căn hộ cao cấp, thì đừng mơ theo đuổi chị sao? Tôi không cố gắng hơn, làm sao đủ tiền mua căn hộ cao cấp?"
Cứu tôi với!
Hình như câu đó là tôi nói!
Trời xanh ơi!
Nếu con có tội, xin hãy trừng phạt con theo cách khác đi!
Chứ đừng bắt con và Kỷ bóc lột ở chung một phòng bệnh!
Viêm ruột thừa không ngăn được bước chân làm thêm giờ của anh ta thì thôi đi, tại sao còn phải kéo theo cả kẻ đáng thương là tôi?
Nhưng tôi dám giận mà không dám nói, ai bảo người ta nắm giữ yết hầu số phận của tôi, là sếp trực tiếp có thể quyết định tôi đi hay ở nơi làm việc chứ?
Tôi lê thân thể bệnh tật, khòm lưng lại gần màn hình máy tính của Kỷ bóc lột, nheo mắt nhìn bản PPT được tôi làm rất tỉ mỉ.
"Vâng, chỗ này đây. Cô xem lại đi, có thấy vấn đề gì không?"
Tôi ngước mắt liếc Kỷ bóc lột một cái, rồi lại nhìn xuống PPT.
Tiêu đề phông chữ Microsoft YaHei cỡ 16 in đậm, nội dung quan trọng được đánh dấu đỏ, các tiêu đề nhỏ hơn tô màu xanh nhạt, các số liệu hiển thị bằng bảng, phương pháp tính toán đầy đủ, còn kèm theo ví dụ minh họa dễ hiểu.
Gọn gàng, rõ ràng và trang nhã, hoàn hảo!
Sau gáy bị gõ nhẹ một cái, giọng nói lạnh lùng của Kỷ bóc lột mang theo chút bực bội: "Đồ đầu heo! Một nghìn vạn (10 triệu) trích 1.5% là một trăm năm mươi vạn (1,5 triệu)? Cô làm từ thiện à?"
Tim tôi thắt lại, ruột thừa bắt đầu phản kháng, khiến tôi co thắt một cái, đau đến mức phải hít hà.
Giọng nói ngọt ngào của cô y tá từ phía sau tôi vọng tới: "Làm gì đấy? Đã bệnh rồi thì phải nghỉ ngơi cho tốt! Mau lên giường nằm đi!"
Tôi khó khăn trèo lên giường nằm, cô y tá tiêm thuốc giảm đau cho tôi, rồi đi kiểm tra Kỷ bóc lột.
"Bỏ máy tính xuống! Kéo áo lên!"
Tôi chịu đau lén nhìn sang, không may chạm mắt với Kỷ bóc lột, tôi vội vàng dời mắt đi, ruột thừa lại co thắt một cái, đau đến mức tôi phải kêu lên.
Sau khi cô y tá đi khỏi, Kỷ bóc lột lại lấy máy tính ra.
Tôi giật mình, không màng đến cơn đau bụng, lên tiếng ngăn cản: "Tổng giám... Tổng giám đốc Kỷ! Bác sĩ đã nói phải nghỉ ngơi cho tốt!"
Anh ta liếc xéo tôi một cái, mở máy tính ra, bắt đầu gõ lách cách trên bàn phím.
Tôi thấp thỏm không yên, sợ anh ta lại gọi tôi qua xem dự án.
Nhưng một lúc lâu sau, anh ta mới ngẩng đầu lên, nhìn tôi có vẻ hơi u oán.
"Tôi phải kiếm tiền mua căn hộ cao cấp."
À cái này...
Anh kiếm căn hộ cao cấp thì liên quan gì đến tôi?
Nhưng anh ta vẫn nhìn tôi, dường như đang chờ tôi đáp lời.
Gen người làm công ăn lương trỗi dậy, buộc tôi phải ngượng nghịu hỏi tiếp: "Tại sao lại phải kiếm căn hộ cao cấp ạ?"
Kỷ bóc lột hừ lạnh một tiếng, nói: "Ai đó nói: không có căn hộ cao cấp, thì đừng mơ theo đuổi chị."
Cứu tôi với!
Hình như câu đó là tôi nói?
Cô y tá thông báo với tôi rằng buổi chiều sẽ cắt ruột thừa.
Tôi sợ máu, sợ đau, tưởng tượng cảnh con dao nhỏ rạch da thịt là chân đã run lẩy bẩy.
Kỷ bóc lột nói: "Có thế mà cũng sợ! Tiểu phẫu thôi, sợ gì? Hơn nữa sẽ tiêm thuốc mê, không đau đâu."
Tôi vẫn sợ.
"Lỡ thuốc mê không đủ thì sao? Lỡ phẫu thuật sai sót thì sao? Lỡ vết mổ không đẹp thì..."
"Trương Miên Chi, cô qua đây!"
Sự hoảng loạn của tôi bị Kỷ bóc lột cắt ngang.
Sức ép cấp bậc bẩm sinh khiến tôi vô thức đi đến bên giường bệnh của anh ta.
Tôi nghĩ anh ta lại muốn chỉ ra vấn đề trong dự án của tôi.
Không ngờ anh ta đặt máy tính sang một bên, vén chăn lên và nắm lấy góc áo bệnh nhân của mình.
Tay tôi nhanh hơn não, ngay lập tức đè lên mu bàn tay anh ta, buột miệng từ chối: "Tráng sĩ! Dừng tay!"
Anh ta bất lực nói: "Tôi chỉ muốn cho cô xem vết mổ của tôi."
Tôi dùng sức đè tay anh ta xuống, gật đầu.
"Tôi biết, tôi không muốn xem!"
Tôi thấy máu là choáng, nhìn thấy vết sẹo ghê rợn cũng sẽ khó chịu về mặt tâm lý.
Mặc dù đây là một cơ hội tốt để tiện thể ngắm múi bụng, nhưng tôi lo rằng nếu xem xong, sau này khi YY (tưởng tượng) Kỷ bóc lột, tôi sẽ bị ói ra.
Nhưng không hiểu Kỷ bóc lột nghĩ gì, hoàn toàn không để ý đến sự từ chối của tôi.
Anh ta dùng sức ở tay định hất tay tôi ra.
Sao vậy?
Còn nhất quyết muốn tôi xem à?
Anh ta càng muốn hất tôi ra, tôi càng dùng sức đè xuống.
"Trương Miên Chi, bỏ tay ra!"
Không được!
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, dùng ánh mắt truyền tải sự từ chối của mình.
Tay trái đặt lên tay phải, khom người dốc hết sức lực đè chặt cánh tay đang chống cự của Kỷ bóc lột.
Anh ta đau đớn, đột ngột rút tay lại, tay tôi vẫn ấn chặt lên vết mổ của anh ta, cả người tôi cũng vì quán tính mà lao vào giữa hai chân anh ta...
Anh ta rên khẽ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Miên Chi! Cô là do ông trời phái xuống để trả thù tôi phải không!"
Truyện Được Đề Xuất Khác
Quốc Sư Thần Nữ: Vờ Yêu Tướng Quân Để Giải Cứu Thiên Hạ
Tác giả: Quả dừa
Duyên Kiếp Yêu Hoa Cùng Tiểu Hòa Thượng
Tác giả: Thiên Thủy Khương Bá Ước
Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới: Bí Mật Sau 5 Năm Biến Mất
Tác giả: Đồng Đồng Bất Cảm Mạo