Tôi Vừa Xuyên Sách, Nam Chính Đã Đọc Được Suy Nghĩ Của Tôi - Ngoại truyện: Cố Ôn

Tôi tên là Cố Ổn.
Bảo Châu đối với tôi rất khác biệt, tôi luôn có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng.
Lần đầu tiên gặp mặt, trời mưa lớn.
Tiểu đồng che ô cho tôi đi đến thư viện, tôi và Tần Bảo Châu lướt qua nhau.
Nàng lúc nhỏ trong lòng oán giận lẩm bẩm: "Mình đã tạo nghiệp gì mà mưa lớn thế này còn phải đi học. Nếu nước lũ làm ngập trường tư thì tốt quá."
Lại một lần khác, tôi lạc đàn, tình cờ gặp mấy tên công tử quan lại gây sự.
Nàng bước xuống xe ngựa, không hề sợ hãi: "Các ngươi là học trò Bạch Lộc thư viện đúng không, ta thấy phu tử của các ngươi đi tới rồi."
Đám công tử đó cảm ơn nàng rồi rời đi.
Nàng đi qua trước mặt tôi không hề liếc mắt, nhưng trong lòng lại hớn hở: "Chiếc khăn quàng đỏ trên ngực càng tươi tắn rồi, đi xem Phi Long Nữ Hiệp Ân Cừu Lục cập nhật chưa..."
Tại Bá phủ, tôi đi đến trước mặt Tần Bảo Châu thì nghe thấy: "Vị lang quân này thật sự quá tuấn tú! Cái eo nhỏ này, mình thích."
"Không chảy nước miếng chứ?"
"Giữ giá, Tần Bảo Châu, mày phải giữ giá."
Chân tôi trượt một cái, suýt chút nữa là bước hụt.
Chỉ có tôi biết, tai tôi nóng đến mức nào...
Còn về Lâm Âm...
Người này thực sự đáng ghét, hết lần này đến lần khác ly gián tôi và Bảo Châu, còn dám hạ thuốc Bảo Châu.
Người này là kẻ mua danh chuộc tiếng, tôi âm thầm kích động một nhóm người, khơi dậy sự nghi ngờ của Hoàng đế.
Kẻ dám động đến nghịch lân, tuyệt đối không tha thứ.
Bảo Châu...
Trời không già, tình khó dứt.
Lòng tựa lưới tơ đôi, trong có ngàn ngàn mối.

Truyện Được Đề Xuất Khác