Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới: Bí Mật Sau 5 Năm Biến Mất - Chương 5
Đội trưởng Chu bước xuống từ chiếc Porsche của Lộ Tư Viễn, mắng tôi một trận tơi bời: "Đã bảo em đừng có manh động mà em nhất định không nghe, có biết nguy hiểm thế nào không!"
Tôi cúi đầu không dám nói lời nào.
Chị ấy nhìn Lộ Tư Viễn vừa bước xuống xe phía sau, lại nhỏ giọng nói với tôi: "Cậu ấy cứ nhất quyết đòi đi theo, hai đứa bàn bạc cho kỹ đi, ngày mai lên cục làm bản tường trình."
Tôi vâng lời, liếc nhìn Lộ Tư Viễn một cái.
Lúc này anh đang đứng bên cạnh xe, ngẩn ngơ nhìn tôi.
Lúc đầu anh không bước lại gần, trong bóng tối chỉ hiện ra một bóng dáng cao lớn của anh.
Tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Trong đêm lạnh, anh từng hơi một thở ra hơi lạnh, lồng ngực phập phồng liên tục.
Gần như trong tích tắc, anh lao về phía tôi, ôm chặt lấy tôi vào lòng.
Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, nương theo ánh nến trong nhà để nhìn rõ gương mặt anh.
Tóc anh hơi rối, đôi mắt to và sáng, giống như mặt hồ gợn sóng lăn tăn. "Em là đồ đại ngốc sao? Có biết nguy hiểm thế nào không!"
Anh ấy dường như sắp khóc rồi.
Tôi không nói gì, hai tay ôm chặt lấy eo anh, vùi sâu đầu vào ngực anh.
Lúc này, trời sập xuống tôi cũng chẳng thèm buông tay.
Cổ áo truyền đến một cảm giác ướt át, tôi muốn ngẩng đầu nhìn anh nhưng bị anh ấn lại.
"Anh biết hết rồi, Tiểu Viên nhi, anh biết tất cả mọi chuyện rồi."
"Chị đội trưởng Chu của em đến nhà tìm em, anh đang đứng trước cửa đợi em đến mức không biết làm sao." Giọng anh nghẹn ngào đậm đặc hơi mũi, rồi tiếp tục kể: "Chị ấy đã kể hết mọi chuyện của em cho anh nghe rồi. Tiểu Viên nhi, em không nên giấu anh."
Tôi không khóc, chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, không còn e dè ngượng ngùng nữa mà ôm anh chặt hơn.
Anh khóc thành tiếng, tức giận mắng tôi: "Đồ ngốc, đồ khốn khiếp!"
Trông chẳng khác nào một cô vợ nhỏ đang dỗi.
Hai chúng tôi lạnh đến mức run lẩy bẩy mới biết chui vào trong xe bật điều hòa.
Điện thoại của tôi đã hết pin từ lâu, liếc mắt nhìn điện thoại của anh xem giờ, vừa đúng chín giờ mười lăm phút.
Màn hình chờ của anh là tôi, cái bóng lưng lúc tôi đang nấu cơm sau khi anh đến sửa đèn ở nhà tôi hôm đó.
"Chụp từ bao giờ thế?" Tôi biết còn hỏi.
"Thì cái hôm tôi vì chân ái mà hiến thân đó thôi" Anh cũng biết mà trả lời.
Được rồi, tôi lại tự đào hố cho mình rồi.
Tôi dùng tay chọc vào đầu anh, anh nắm lấy tay tôi, khẽ xoa nhẹ.
Tay anh vẫn ấm áp như thế, cảm giác mịn màng, thon thon dài dài, đẹp không chịu được. Ngược lại tay tôi, vì làm lao động thời gian dài nên đã hơi có vết chai.
Tôi theo bản năng rụt tay lại, nhưng bị anh nắm chặt hơn, rồi mười ngón tay đan vào nhau.
"Tần Viên, những năm qua, có ai bắt nạt em không?" Anh hỏi một cách cẩn trọng.
Tôi lắc đầu.
"Sau khi em ra ngoài, có từng đi thăm anh không?"
Tôi gật đầu.
"Ở trường Đại học A? Đến mấy lần rồi?"
Tôi không nói gì, vẫn không nhìn anh.
Anh nâng cằm tôi lên, bắt tôi nhìn thẳng vào anh.
"Vậy em thấy rồi sao? Tại sao không bước lên ôm lấy anh?"
Tôi lắc đầu.
"Tiểu Viên nhi, kết hôn nhé?"
Tôi ngẩn người, đờ đẫn nhìn anh.
Anh trịnh trọng: "Gả cho anh, kết hôn với anh."
Lời cầu hôn đến quá đột ngột, tôi thực sự có chút ngây ngô.
"Lộ Tư Viễn, anh nghe tôi nói..."
Lời còn chưa thốt ra, tôi đã bị nụ hôn dồn dập của anh chặn đứng tiếng nói.
Nụ hôn này vừa loạn vừa dữ dội, đau đến mức tôi liên tục lùi lại.
Anh dùng lòng bàn tay giữ chặt gáy tôi, khiến tôi không tài nào trốn thoát được, mãi đến khi tôi đau đến mức nước mắt chảy ra nơi khóe mắt, anh mới chịu dừng lại.
Tôi không dám chọc vào anh nữa, cúi đầu ngồi yên không nói lời nào.
Tôi thực sự không phải đối thủ của anh, phản kháng chỉ có nước bị bắt nạt thêm.
Anh bình ổn nhịp thở: "Anh đã nói tốt nghiệp xong sẽ cưới em, bây giờ anh sắp tốt nghiệp cao học rồi, chính là lúc thích hợp."
Đêm hôm đó, Lộ Tư Viễn lái xe ra khỏi làng, chúng tôi tùy tiện tìm một nhà nghỉ trên thị trấn để qua đêm.
Anh không bắt nạt tôi nữa, tắm nước nóng xong rồi đắp chăn thật chặt cho tôi, điều hòa bật đến 26 độ. Anh một tay ôm lấy eo tôi, nhắm mắt nói hai chữ: "Ngủ đi."
Tôi mở to mắt không ngủ được, trong đầu cứ vảng vất câu nói lúc nãy của anh.
"Lộ Tư Viễn."
"Ừm?"
"Lời anh nói lúc nãy có còn tính không?"
Anh mắt còn chẳng thèm mở: "Tất nhiên rồi, nghĩ gì thế, về là đi đăng ký ngay."
"Bố mẹ anh sẽ không đồng ý đâu."
Anh cười, "Sao em biết sẽ không đồng ý, em là mẹ anh à? Chuyện này anh quyết định, chỉ cần em đồng ý là được rồi."
"Tôi..." Tôi vừa định nói, miệng đã bị anh bịt lại, dịu dàng mà bá đạo, "Em không được nói không, em chỉ có thể đồng ý thôi."
Điều hòa quá ấm, người bên cạnh lại quá đẹp trai, đây là đêm tôi ngủ yên ổn nhất trong những năm qua.
Lộ Tư Viễn đi cùng tôi đến đồn công an làm bản tường trình, Vu Cường lúc nhìn tôi ánh mắt toàn là sát ý.
Lộ Tư Viễn dùng khớp ngón trỏ gõ gõ vào góc bàn, nhắc nhở hắn "nhìn vào đây này".
"Mày đừng có mà nghĩ đến chuyện ra tù trả thù, nếu mày còn dám lại gần cô ấy một lần nữa, tao sẽ giết chết mày."
Vu Cường cũng chẳng ngán, đối diện với ánh mắt của anh, "Tao biết bố mày ở thành phố A có chút thế lực, nhưng kẻ nghèo hèn chẳng sợ kẻ giàu sang đâu, tao chẳng quan tâm."
Lộ Tư Viễn khinh miệt đút hai tay vào túi quần: "Chuyện nhỏ này mà cần ông ấy ra tay sao? Tao chỉ cần hắt hơi một cái là giải quyết xong, còn dễ hơn bóp chết một con kiến, không tin mày cứ thử xem."
Cảnh sát sao có thể dung thứ cho họ đấu khẩu hung hăng ở đây, "Thôi được rồi, đừng nói nữa, coi cảnh sát nhân dân là cái gì hả?"
Tôi tin vào pháp luật, nếu Vu Cường còn làm ác, hắn nhất định sẽ phải ngồi tù đến mọt gông.
Buổi tối tôi mời Tiểu Trì đến căn nhà nhỏ của tôi ăn cơm, Lộ Tư Viễn nhìn bóng dáng bận rộn của tôi, cảm thán: "Hiền thê nha hiền thê."
Tôi cúi đầu không dám nói lời nào.
Chị ấy nhìn Lộ Tư Viễn vừa bước xuống xe phía sau, lại nhỏ giọng nói với tôi: "Cậu ấy cứ nhất quyết đòi đi theo, hai đứa bàn bạc cho kỹ đi, ngày mai lên cục làm bản tường trình."
Tôi vâng lời, liếc nhìn Lộ Tư Viễn một cái.
Lúc này anh đang đứng bên cạnh xe, ngẩn ngơ nhìn tôi.
Lúc đầu anh không bước lại gần, trong bóng tối chỉ hiện ra một bóng dáng cao lớn của anh.
Tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Trong đêm lạnh, anh từng hơi một thở ra hơi lạnh, lồng ngực phập phồng liên tục.
Gần như trong tích tắc, anh lao về phía tôi, ôm chặt lấy tôi vào lòng.
Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, nương theo ánh nến trong nhà để nhìn rõ gương mặt anh.
Tóc anh hơi rối, đôi mắt to và sáng, giống như mặt hồ gợn sóng lăn tăn. "Em là đồ đại ngốc sao? Có biết nguy hiểm thế nào không!"
Anh ấy dường như sắp khóc rồi.
Tôi không nói gì, hai tay ôm chặt lấy eo anh, vùi sâu đầu vào ngực anh.
Lúc này, trời sập xuống tôi cũng chẳng thèm buông tay.
Cổ áo truyền đến một cảm giác ướt át, tôi muốn ngẩng đầu nhìn anh nhưng bị anh ấn lại.
"Anh biết hết rồi, Tiểu Viên nhi, anh biết tất cả mọi chuyện rồi."
"Chị đội trưởng Chu của em đến nhà tìm em, anh đang đứng trước cửa đợi em đến mức không biết làm sao." Giọng anh nghẹn ngào đậm đặc hơi mũi, rồi tiếp tục kể: "Chị ấy đã kể hết mọi chuyện của em cho anh nghe rồi. Tiểu Viên nhi, em không nên giấu anh."
Tôi không khóc, chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, không còn e dè ngượng ngùng nữa mà ôm anh chặt hơn.
Anh khóc thành tiếng, tức giận mắng tôi: "Đồ ngốc, đồ khốn khiếp!"
Trông chẳng khác nào một cô vợ nhỏ đang dỗi.
Hai chúng tôi lạnh đến mức run lẩy bẩy mới biết chui vào trong xe bật điều hòa.
Điện thoại của tôi đã hết pin từ lâu, liếc mắt nhìn điện thoại của anh xem giờ, vừa đúng chín giờ mười lăm phút.
Màn hình chờ của anh là tôi, cái bóng lưng lúc tôi đang nấu cơm sau khi anh đến sửa đèn ở nhà tôi hôm đó.
"Chụp từ bao giờ thế?" Tôi biết còn hỏi.
"Thì cái hôm tôi vì chân ái mà hiến thân đó thôi" Anh cũng biết mà trả lời.
Được rồi, tôi lại tự đào hố cho mình rồi.
Tôi dùng tay chọc vào đầu anh, anh nắm lấy tay tôi, khẽ xoa nhẹ.
Tay anh vẫn ấm áp như thế, cảm giác mịn màng, thon thon dài dài, đẹp không chịu được. Ngược lại tay tôi, vì làm lao động thời gian dài nên đã hơi có vết chai.
Tôi theo bản năng rụt tay lại, nhưng bị anh nắm chặt hơn, rồi mười ngón tay đan vào nhau.
"Tần Viên, những năm qua, có ai bắt nạt em không?" Anh hỏi một cách cẩn trọng.
Tôi lắc đầu.
"Sau khi em ra ngoài, có từng đi thăm anh không?"
Tôi gật đầu.
"Ở trường Đại học A? Đến mấy lần rồi?"
Tôi không nói gì, vẫn không nhìn anh.
Anh nâng cằm tôi lên, bắt tôi nhìn thẳng vào anh.
"Vậy em thấy rồi sao? Tại sao không bước lên ôm lấy anh?"
Tôi lắc đầu.
"Tiểu Viên nhi, kết hôn nhé?"
Tôi ngẩn người, đờ đẫn nhìn anh.
Anh trịnh trọng: "Gả cho anh, kết hôn với anh."
Lời cầu hôn đến quá đột ngột, tôi thực sự có chút ngây ngô.
"Lộ Tư Viễn, anh nghe tôi nói..."
Lời còn chưa thốt ra, tôi đã bị nụ hôn dồn dập của anh chặn đứng tiếng nói.
Nụ hôn này vừa loạn vừa dữ dội, đau đến mức tôi liên tục lùi lại.
Anh dùng lòng bàn tay giữ chặt gáy tôi, khiến tôi không tài nào trốn thoát được, mãi đến khi tôi đau đến mức nước mắt chảy ra nơi khóe mắt, anh mới chịu dừng lại.
Tôi không dám chọc vào anh nữa, cúi đầu ngồi yên không nói lời nào.
Tôi thực sự không phải đối thủ của anh, phản kháng chỉ có nước bị bắt nạt thêm.
Anh bình ổn nhịp thở: "Anh đã nói tốt nghiệp xong sẽ cưới em, bây giờ anh sắp tốt nghiệp cao học rồi, chính là lúc thích hợp."
Đêm hôm đó, Lộ Tư Viễn lái xe ra khỏi làng, chúng tôi tùy tiện tìm một nhà nghỉ trên thị trấn để qua đêm.
Anh không bắt nạt tôi nữa, tắm nước nóng xong rồi đắp chăn thật chặt cho tôi, điều hòa bật đến 26 độ. Anh một tay ôm lấy eo tôi, nhắm mắt nói hai chữ: "Ngủ đi."
Tôi mở to mắt không ngủ được, trong đầu cứ vảng vất câu nói lúc nãy của anh.
"Lộ Tư Viễn."
"Ừm?"
"Lời anh nói lúc nãy có còn tính không?"
Anh mắt còn chẳng thèm mở: "Tất nhiên rồi, nghĩ gì thế, về là đi đăng ký ngay."
"Bố mẹ anh sẽ không đồng ý đâu."
Anh cười, "Sao em biết sẽ không đồng ý, em là mẹ anh à? Chuyện này anh quyết định, chỉ cần em đồng ý là được rồi."
"Tôi..." Tôi vừa định nói, miệng đã bị anh bịt lại, dịu dàng mà bá đạo, "Em không được nói không, em chỉ có thể đồng ý thôi."
Điều hòa quá ấm, người bên cạnh lại quá đẹp trai, đây là đêm tôi ngủ yên ổn nhất trong những năm qua.
Lộ Tư Viễn đi cùng tôi đến đồn công an làm bản tường trình, Vu Cường lúc nhìn tôi ánh mắt toàn là sát ý.
Lộ Tư Viễn dùng khớp ngón trỏ gõ gõ vào góc bàn, nhắc nhở hắn "nhìn vào đây này".
"Mày đừng có mà nghĩ đến chuyện ra tù trả thù, nếu mày còn dám lại gần cô ấy một lần nữa, tao sẽ giết chết mày."
Vu Cường cũng chẳng ngán, đối diện với ánh mắt của anh, "Tao biết bố mày ở thành phố A có chút thế lực, nhưng kẻ nghèo hèn chẳng sợ kẻ giàu sang đâu, tao chẳng quan tâm."
Lộ Tư Viễn khinh miệt đút hai tay vào túi quần: "Chuyện nhỏ này mà cần ông ấy ra tay sao? Tao chỉ cần hắt hơi một cái là giải quyết xong, còn dễ hơn bóp chết một con kiến, không tin mày cứ thử xem."
Cảnh sát sao có thể dung thứ cho họ đấu khẩu hung hăng ở đây, "Thôi được rồi, đừng nói nữa, coi cảnh sát nhân dân là cái gì hả?"
Tôi tin vào pháp luật, nếu Vu Cường còn làm ác, hắn nhất định sẽ phải ngồi tù đến mọt gông.
Buổi tối tôi mời Tiểu Trì đến căn nhà nhỏ của tôi ăn cơm, Lộ Tư Viễn nhìn bóng dáng bận rộn của tôi, cảm thán: "Hiền thê nha hiền thê."
Truyện Được Đề Xuất Khác
Vợ Yêu Thế Thân Đề Nghị Ly Hôn
Tác giả: Diệu Liêm
Trúc Mã Đừng Diễn Nữa: Kế Hoạch Hốt Gọn Người Nhà Bên
Tác giả: Người trong lòng
Bạn Trai Tôi Là Ảnh Đế: Khi Sự Thật Bị Coi Là Trò Đùa "Ảo Tưởng"
Tác giả: Diệu Liêm