Thật Giả Thiên Kim: Bàn Cờ Của Nhị Tiểu Thư - Chương 7
"Thân thể Hoàng thượng đang chuyển biến tốt, sao có thể đột nhiên băng hà, Dụ Châu cách xa nghìn dặm, Thái hậu làm sao mà biết trước để đón Dụ Vương vào kinh?"
Tôi đứng trước mặt mọi người đưa ra chất vấn, Thái hậu rõ ràng đã hoảng loạn sắc mặt.
Đúng vậy, tại sao lại nghĩ đến việc đưa Dụ Vương lên.
Bà ta điên cuồng suy nghĩ nguyên nhân, tức khắc hiểu ra là đã rơi vào cái bẫy của người khác.
"Thái hậu, nhi thần cũng muốn hỏi người, tại sao lại muốn giết nhi thần."
Thái hậu trợn tròn mắt, không thể tin nổi: "Ngươi chưa chết?"
Minh Chiêu từ sau rèm bước ra, nói năng không nhanh không chậm: "Sáng sớm nay, người đến trước giường bệnh của nhi thần, nhất định phải đút cho nhi thần bát độc dược Lăng Tiêu Tán kia, cũng may, Hồng Tụ bên cạnh người đã sớm đổi thành thuốc giả chết."
Tình hình thay đổi đột ngột, cả triều xôn xao.
"Ngươi nói bậy! Ta khi nào đến giường bệnh của ngươi, rõ ràng là bát thuốc Quý Liên Tâm bưng đến có độc."
"Thái hậu đã biết thuốc có độc, tại sao không ngăn cản? Lý do này cũng quá vụng về rồi, tốt nhất đừng có cắn càn người khác!"
Người nói câu này là Phối Quốc công, liên quan đến Quý Liên Tâm, ông ta không thể không phủi sạch.
Thái hậu đã biết Hồng Tụ và Phối Quốc công phản bội, tức đến mức trên đầu bốc khói, chỉ thẳng vào Minh Chiêu mà mắng.
Minh Chiêu dùng thái độ thản nhiên phản bác lại: "Trẫm đã là Hoàng đế, lại hà tất phải oan uổng Thái hậu."
Thái hậu đờ người, bà ta chợt nhớ ra rất lâu trước đây, bà ta cũng từng nói như vậy.
"Bổn cung đã là Hoàng hậu, lại hà tất phải oan uổng Thuần Quý phi."
Bà ta dùng lý do này ép chết Thuần Quý phi, bây giờ, con trai của con tiện nhân đó lại dùng chính câu nói này để ép chết bà ta.
Thái hậu cười lên sắc nhọn, có chút điên cuồng.
Bà ta nhìn tôi thấy quen mắt, dường như mới nhớ ra tôi là ai, hét lớn: "Ngươi!"
"Ngươi là Vân Nương, con tiện nhân nhà ngươi thế mà vẫn chưa chết, ở bên cạnh Minh Chiêu phá hỏng bao nhiêu việc của ai gia!"
Tôi nhìn bà ta lộ ra nụ cười: "Lúc Thái hậu phái người giết tôi, nên nghĩ đến ngày này. Thái hậu nương nương, tôi không phải là kẻ hèn mọn, không phải là nô tài mặc người đánh giết như trước kia, thần nữ là con gái của Phối Quốc công đấy."
"Tốt tốt tốt!" Bà ta cười giận dữ, "Ai gia tính kế nửa đời người, thế mà lại ngã trong tay hai đứa nhóc các ngươi!"
Thái hậu chó cùng dứt giậu, xé nát chiếc mặt nạ giả dối trước kia của bà ta, gầm lên:
"Các ngươi đều là người chết hết rồi sao! Động thủ cho ai gia!"
Ám vệ ẩn nấp bốn phía cung điện lộn nhào xuống, khống chế Hữu tướng, Phối Quốc công và các đại thần.
Bà ta cách Minh Chiêu không quá hai cánh tay, lúc này rút con dao găm trong tay ra, thuận thế kề sát vào cổ Minh Chiêu.
"Minh Chiêu à Minh Chiêu, cho dù ngươi hôm nay cơ quan tính tận, chẳng phải vẫn rơi vào tay ai gia sao. Chỉ cần ai gia khẽ rạch một nhát, là có thể tiễn ngươi đi gặp tiên đế."
"Các vị đại nhân đều nhìn thấy rồi chứ." Tôi bước lên phía trước, lớn tiếng nói, quyết tâm ngồi vững tội trạng của Thái hậu.
"Thái hậu nắm quyền nhiều năm, tẫn kê ty thần, chỉ lo tư dục bản thân mà dẫn đến bách tính lầm than. Hôm nay mưu sát Hoàng thượng trước, trên đường khống chế chư vị sau, từng việc từng việc, đều nhất định sẽ đóng đinh bà trên sử sách!"
"Có việc gì của con tiện nhân nhà ngươi!"
Dáng vẻ điên cuồng này của Thái hậu là lần đầu tiên tôi thấy.
"Nếu không theo ta, ta tất giết chết! Chỉ cần ai gia thắng, trên sử sách sao dám viết những lời dơ bẩn đó, giết cho ai gia..."
Minh Chiêu trở tay đâm lưỡi dao giấu nơi đầu ngón tay vào ngực Thái hậu, bà ta đột nhiên mất tiếng, tôi nắm lấy cơ hội bắn một viên đạn nhỏ, đánh văng con dao găm đang kề trên cổ Minh Chiêu.
Kim Ngô vệ bắn chết từng tên ám vệ của Thái hậu, những biến đổi này chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Minh Chiêu liếc nhìn Thái hậu đang nằm dưới đất thở dốc, lạnh lùng nói:
"Thái hậu người yên tâm, hôm nay thế nào, cả đời người thế nào, trên sử sách nhất định sẽ viết rõ từng chữ từng câu."
Ngài nhặt con dao găm bên cạnh Thái hậu lên, thong thả so đo, rồi đột ngột cắm phập vào bắp chân Thái hậu.
Cùng một vị trí đó, tôi có một vết sẹo dài hẹp.
Minh Chiêu vẫy tay gọi tôi: "Thanh Vân, lại gần đây chút, đến cùng ta, tiễn Thái hậu một đoạn đường."
Trong miệng Thái hậu trào ra bọt máu, ú ớ nói:
"Ngươi và... ai gia... có gì khác biệt, ngày hôm nay của ai gia, chính là ngày mai của ngươi."
Có lẽ ngay cả Minh Chiêu ở gần nhất cũng không nghe rõ, nhưng tôi lại nhìn hiểu được.
Tôi tên Thanh Vân.
Trước khi trở về phủ Phối Quốc công, tôi không có họ, chỉ có tên.
Cái tên này là do A Chiêu đặt cho tôi khi nhặt được tôi.
Ngài nói ngài hy vọng sau này tôi có thể như thanh vân trực thượng.
Năm đó Minh Chiêu mười tuổi, tôi sáu tuổi.
Tôi bị bọn buôn người bán cho nhà địa chủ làm con dâu nuôi từ bé, lúc chạy trốn ra ngoài thì gặp được Minh Chiêu mặc quần áo hoa lệ.
Lúc đó trên người tôi toàn là vết tích bị đánh đập, xanh một miếng tím một miếng, không có lấy một chỗ da thịt lành lặn.
Ngài đưa tay kéo tôi vào cỗ xe ngựa của ngài, từ đó cũng kéo tôi vào chín tầng cung khuyết kia, thay đổi cả cuộc đời tôi.
Sau này tôi theo ngài vào cung, mới biết vị hoàng tử ăn mặc cầu kỳ như thế, sống cũng vô cùng khổ sở.
Mẫu phi mất sớm, Hoàng hậu chỉ đối tốt với ngài trước mặt người ngoài.
Nếu có một ngày bà ta sinh ra tiểu hoàng tử, sẽ không chút lưu tình mà đá ngài ra một bên.
Rất may mắn, Hoàng hậu cho đến khi lên làm Thái hậu, đều không có con trai, bà ta chỉ có thể phò tá Minh Chiêu lên ngôi.
Nhưng bà ta lấy lý do phò tá mà thường xuyên nhúng tay vào chính sự, điều này khiến Minh Chiêu không thể nhẫn nhịn được nữa.
Khi Thái hậu nhận ra sự kháng cự của Minh Chiêu, sự đàn áp của bà ta càng trở nên mãnh liệt, kéo theo tôi cũng phải chịu không ít khổ sở.
Tôi đi theo bên cạnh A Chiêu, học tập đế vương tâm thuật. Ngài tìm sư phụ dạy tôi học võ công, ngài thân thể yếu không thể luyện võ, vậy thì tôi sẽ làm con đao của ngài, làm cái bóng của ngài, làm một mặt khác của ngài.
Tôi đứng trước mặt mọi người đưa ra chất vấn, Thái hậu rõ ràng đã hoảng loạn sắc mặt.
Đúng vậy, tại sao lại nghĩ đến việc đưa Dụ Vương lên.
Bà ta điên cuồng suy nghĩ nguyên nhân, tức khắc hiểu ra là đã rơi vào cái bẫy của người khác.
"Thái hậu, nhi thần cũng muốn hỏi người, tại sao lại muốn giết nhi thần."
Thái hậu trợn tròn mắt, không thể tin nổi: "Ngươi chưa chết?"
Minh Chiêu từ sau rèm bước ra, nói năng không nhanh không chậm: "Sáng sớm nay, người đến trước giường bệnh của nhi thần, nhất định phải đút cho nhi thần bát độc dược Lăng Tiêu Tán kia, cũng may, Hồng Tụ bên cạnh người đã sớm đổi thành thuốc giả chết."
Tình hình thay đổi đột ngột, cả triều xôn xao.
"Ngươi nói bậy! Ta khi nào đến giường bệnh của ngươi, rõ ràng là bát thuốc Quý Liên Tâm bưng đến có độc."
"Thái hậu đã biết thuốc có độc, tại sao không ngăn cản? Lý do này cũng quá vụng về rồi, tốt nhất đừng có cắn càn người khác!"
Người nói câu này là Phối Quốc công, liên quan đến Quý Liên Tâm, ông ta không thể không phủi sạch.
Thái hậu đã biết Hồng Tụ và Phối Quốc công phản bội, tức đến mức trên đầu bốc khói, chỉ thẳng vào Minh Chiêu mà mắng.
Minh Chiêu dùng thái độ thản nhiên phản bác lại: "Trẫm đã là Hoàng đế, lại hà tất phải oan uổng Thái hậu."
Thái hậu đờ người, bà ta chợt nhớ ra rất lâu trước đây, bà ta cũng từng nói như vậy.
"Bổn cung đã là Hoàng hậu, lại hà tất phải oan uổng Thuần Quý phi."
Bà ta dùng lý do này ép chết Thuần Quý phi, bây giờ, con trai của con tiện nhân đó lại dùng chính câu nói này để ép chết bà ta.
Thái hậu cười lên sắc nhọn, có chút điên cuồng.
Bà ta nhìn tôi thấy quen mắt, dường như mới nhớ ra tôi là ai, hét lớn: "Ngươi!"
"Ngươi là Vân Nương, con tiện nhân nhà ngươi thế mà vẫn chưa chết, ở bên cạnh Minh Chiêu phá hỏng bao nhiêu việc của ai gia!"
Tôi nhìn bà ta lộ ra nụ cười: "Lúc Thái hậu phái người giết tôi, nên nghĩ đến ngày này. Thái hậu nương nương, tôi không phải là kẻ hèn mọn, không phải là nô tài mặc người đánh giết như trước kia, thần nữ là con gái của Phối Quốc công đấy."
"Tốt tốt tốt!" Bà ta cười giận dữ, "Ai gia tính kế nửa đời người, thế mà lại ngã trong tay hai đứa nhóc các ngươi!"
Thái hậu chó cùng dứt giậu, xé nát chiếc mặt nạ giả dối trước kia của bà ta, gầm lên:
"Các ngươi đều là người chết hết rồi sao! Động thủ cho ai gia!"
Ám vệ ẩn nấp bốn phía cung điện lộn nhào xuống, khống chế Hữu tướng, Phối Quốc công và các đại thần.
Bà ta cách Minh Chiêu không quá hai cánh tay, lúc này rút con dao găm trong tay ra, thuận thế kề sát vào cổ Minh Chiêu.
"Minh Chiêu à Minh Chiêu, cho dù ngươi hôm nay cơ quan tính tận, chẳng phải vẫn rơi vào tay ai gia sao. Chỉ cần ai gia khẽ rạch một nhát, là có thể tiễn ngươi đi gặp tiên đế."
"Các vị đại nhân đều nhìn thấy rồi chứ." Tôi bước lên phía trước, lớn tiếng nói, quyết tâm ngồi vững tội trạng của Thái hậu.
"Thái hậu nắm quyền nhiều năm, tẫn kê ty thần, chỉ lo tư dục bản thân mà dẫn đến bách tính lầm than. Hôm nay mưu sát Hoàng thượng trước, trên đường khống chế chư vị sau, từng việc từng việc, đều nhất định sẽ đóng đinh bà trên sử sách!"
"Có việc gì của con tiện nhân nhà ngươi!"
Dáng vẻ điên cuồng này của Thái hậu là lần đầu tiên tôi thấy.
"Nếu không theo ta, ta tất giết chết! Chỉ cần ai gia thắng, trên sử sách sao dám viết những lời dơ bẩn đó, giết cho ai gia..."
Minh Chiêu trở tay đâm lưỡi dao giấu nơi đầu ngón tay vào ngực Thái hậu, bà ta đột nhiên mất tiếng, tôi nắm lấy cơ hội bắn một viên đạn nhỏ, đánh văng con dao găm đang kề trên cổ Minh Chiêu.
Kim Ngô vệ bắn chết từng tên ám vệ của Thái hậu, những biến đổi này chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Minh Chiêu liếc nhìn Thái hậu đang nằm dưới đất thở dốc, lạnh lùng nói:
"Thái hậu người yên tâm, hôm nay thế nào, cả đời người thế nào, trên sử sách nhất định sẽ viết rõ từng chữ từng câu."
Ngài nhặt con dao găm bên cạnh Thái hậu lên, thong thả so đo, rồi đột ngột cắm phập vào bắp chân Thái hậu.
Cùng một vị trí đó, tôi có một vết sẹo dài hẹp.
Minh Chiêu vẫy tay gọi tôi: "Thanh Vân, lại gần đây chút, đến cùng ta, tiễn Thái hậu một đoạn đường."
Trong miệng Thái hậu trào ra bọt máu, ú ớ nói:
"Ngươi và... ai gia... có gì khác biệt, ngày hôm nay của ai gia, chính là ngày mai của ngươi."
Có lẽ ngay cả Minh Chiêu ở gần nhất cũng không nghe rõ, nhưng tôi lại nhìn hiểu được.
Tôi tên Thanh Vân.
Trước khi trở về phủ Phối Quốc công, tôi không có họ, chỉ có tên.
Cái tên này là do A Chiêu đặt cho tôi khi nhặt được tôi.
Ngài nói ngài hy vọng sau này tôi có thể như thanh vân trực thượng.
Năm đó Minh Chiêu mười tuổi, tôi sáu tuổi.
Tôi bị bọn buôn người bán cho nhà địa chủ làm con dâu nuôi từ bé, lúc chạy trốn ra ngoài thì gặp được Minh Chiêu mặc quần áo hoa lệ.
Lúc đó trên người tôi toàn là vết tích bị đánh đập, xanh một miếng tím một miếng, không có lấy một chỗ da thịt lành lặn.
Ngài đưa tay kéo tôi vào cỗ xe ngựa của ngài, từ đó cũng kéo tôi vào chín tầng cung khuyết kia, thay đổi cả cuộc đời tôi.
Sau này tôi theo ngài vào cung, mới biết vị hoàng tử ăn mặc cầu kỳ như thế, sống cũng vô cùng khổ sở.
Mẫu phi mất sớm, Hoàng hậu chỉ đối tốt với ngài trước mặt người ngoài.
Nếu có một ngày bà ta sinh ra tiểu hoàng tử, sẽ không chút lưu tình mà đá ngài ra một bên.
Rất may mắn, Hoàng hậu cho đến khi lên làm Thái hậu, đều không có con trai, bà ta chỉ có thể phò tá Minh Chiêu lên ngôi.
Nhưng bà ta lấy lý do phò tá mà thường xuyên nhúng tay vào chính sự, điều này khiến Minh Chiêu không thể nhẫn nhịn được nữa.
Khi Thái hậu nhận ra sự kháng cự của Minh Chiêu, sự đàn áp của bà ta càng trở nên mãnh liệt, kéo theo tôi cũng phải chịu không ít khổ sở.
Tôi đi theo bên cạnh A Chiêu, học tập đế vương tâm thuật. Ngài tìm sư phụ dạy tôi học võ công, ngài thân thể yếu không thể luyện võ, vậy thì tôi sẽ làm con đao của ngài, làm cái bóng của ngài, làm một mặt khác của ngài.
Truyện Được Đề Xuất Khác
Trùng Sinh: Vịt Hóa Thiên Nga & Màn Báo Thù Nữ Phụ Trà Xanh
Tác giả: Mây cuộn mây tan
Quân Sư Trúc Mã Giúp Tôi Tán Crush Cuối Cùng Lại Là Chồng Tôi
Tác giả: Đang cập nhật
Show Hẹn Hò Chấn Động: Ảnh Đế Cũ Lại Muốn Dính Lấy Tôi
Tác giả: Không muốn nói