Thanh Mai Đã Yêu Người Khác, Tôi Quay Đầu Gả Cho Anh Trai Anh Ta - Chương 1

Ra nước ngoài ba năm.
Thanh mai trúc mã yêu năm năm của tôi đã phải lòng cô học muội của anh ấy.
Khi tôi đổ mồ hôi và nghiến răng trong phòng tập nhảy, chỉ để sớm ngày trở về gặp anh,
Anh ấy đang ăn cơm cùng cô học muội, dịu dàng lau khóe miệng cho cô ấy.
Khi tôi nhìn ảnh anh, vượt qua những ngày đêm nhớ nhung,
Anh ấy đang xem phim cùng cô học muội, mua ghế đôi tình nhân.
Khi tôi ở đất khách quê người từ chối hết người theo đuổi ưu tú này đến người khác,
Anh ấy và cô học muội hôn nhau một cách vô tư lự trên phố lúc nửa đêm.
Nếu đã như vậy, tôi sẽ thu hồi lại tất cả, quay đầu gả cho anh trai của anh ấy.
Thế nhưng anh ấy lại mắt đỏ hoe quỳ dưới mưa cầu xin tôi tha thứ, sốt cao ba ngày ba đêm.
Và tôi cười một cách trong trẻo: "Anh quả thật giống hệt một con chó hoang."
Cảnh tượng này vừa kịch tính vừa hoang đường.
Mục Dã đưa theo tình nhân mới của mình là Mạc Ngôn Hoan không chỉ đến bữa tiệc đón gió của tôi.
Mà còn đường hoàng ngồi đối diện tôi thể hiện tình cảm.
Mục Dã dùng đôi tay chơi đàn piano của mình tỉ mỉ bóc tôm cho Mạc Ngôn Hoan, thậm chí lông mày cũng không hề nhíu lại.
Ai cũng biết, trước đây anh ấy mắc chứng sạch sẽ nặng đến mức không thèm chạm vào con chó nhỏ Lạc Lạc mà chúng tôi cùng nuôi lớn.
Mạc Ngôn Hoan e thẹn cắn miếng tôm đó, sau đó như thể vừa mới nhận ra ánh mắt của mọi người.
Cô ta khẽ kêu lên một tiếng rồi trốn vào lòng Mục Dã, giọng nói nhỏ nhẹ.
"Mọi người đang nhìn chúng ta kìa, ngại quá đi!"
Mục Dã bình tĩnh lau tay, ôm cô ta vào lòng, ánh mắt dịu dàng và cưng chiều.
"Ngoan, họ không có ác ý đâu."
Khi anh ấy nói câu này, ánh mắt lướt qua tôi, giữa hai lông mày thoáng chút xa cách.
Mạc Ngôn Hoan tinh nghịch lè lưỡi với tôi, trông hệt như một đóa bạch liên hoa ngây thơ không hiểu sự đời.
Tôi cười khẩy một tiếng.
Nếu thực sự đơn thuần thì đã không theo dõi tài khoản mạng xã hội của tôi khi tôi đi du học.
Sau đó ngày nào cũng đăng tải những khoảnh khắc cô ta và Mục Dã bên nhau.
Để tôi tận mắt chứng kiến Mục Dã đã yêu cô ta từng chút một như thế nào.
Mục Dã nhíu mày, anh ấy cảnh cáo nhìn tôi một cái, sự lạnh lùng không thể diễn tả.
Ánh mắt thương hại và đồng cảm của mọi người dán chặt vào tôi.
Ai có thể ngờ, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, anh ấy đã quên sạch mọi thứ của hơn mười năm chúng tôi đã trải qua?
"Tay Ngôn Hoan bị bẩn rồi, anh đưa cô ấy lên phòng vệ sinh rửa tay."
Anh ấy đứng thẳng dậy, dẫn Mạc Ngôn Hoan đang cắn môi lên lầu.
Thật là quen thuộc quá đi, dù sao căn nhà này đã chất chứa vô số kỷ niệm của tôi và Mục Dã.
Anh ấy tự nhiên coi mình là chủ nhân.
Sau khi bóng dáng họ biến mất ở góc cầu thang, cả đại sảnh nhất thời nhìn nhau.
Tôi cười nói: "Mọi người không cần phải câu nệ như vậy, tôi và Mục Dã đã chia tay từ lâu rồi."
Họ lúc này mới thả lỏng, không khí bắt đầu lưu thông, trở lại vẻ náo nhiệt.
Tần Ngọc Châu nâng ly về phía tôi: "Chúc mừng Lan Lan học thành tài trở về, cậu giờ là đầu ngành trẻ tuổi nhất của đoàn múa rồi đó!"
Cô ấy là bạn thân từ nhỏ đến lớn của tôi, dù ít có dịp gặp nhau nhưng tình cảm của chúng tôi chưa bao giờ thay đổi.
Những người khác cũng cười và nâng ly chúc mừng tôi, tôi mỉm cười đáp lễ.
Bữa tiệc đón gió này không có Mục Dã và Mạc Ngôn Hoan, không khí coi như là khá tốt.
Một nam sinh uống quá chén, nheo mắt nhìn chiếc ghế trống.
Anh ta lớn tiếng: "Sao gần nửa tiếng rồi, họ vẫn chưa xuống vậy?"
Câu nói này khiến hiện trường im lặng ngay lập tức, họ theo phản xạ nhìn về phía tôi, ánh mắt lộ ra vẻ khó nói.
Đúng lúc này, hai người cuối cùng cũng đi xuống.
Mạc Ngôn Hoan môi sưng đỏ, mặt đỏ bừng, ánh mắt ngượng ngùng né tránh.
Vài vết hôn màu đỏ trên cổ đặc biệt dễ thấy.
Còn Mục Dã thì vẻ mặt vui vẻ, rất thản nhiên, cúc áo sơ mi mở hai chiếc, để lộ những vết cào nhỏ.
Những người có mặt không phải là kẻ ngốc, ai cũng biết họ vừa làm gì.
Tần Ngọc Châu vẻ mặt tức giận, chỉ thẳng vào mặt họ mắng: "Đôi gian phu dâm phụ nhà các người, coi đây là khách sạn tình yêu à?"
Mạc Ngôn Hoan ánh mắt co rúm lại, nước mắt lấp lánh.
Cô ta khẽ khàng nói: "Xin lỗi, chúng tôi... chỉ là không kìm được lòng."
Nửa câu sau cô ta nhìn tôi mà nói, vẻ đắc ý ẩn sâu trong mắt lộ ra rõ màng.
Mục Dã che chở cô ta sau lưng, sắc mặt chùng xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn tôi.
Tôi còn chưa nói gì, anh ấy đã mặc định tôi cố ý nhắm vào cô ta.
Anh ấy trầm giọng nói: "Khương Lan, chẳng qua là mượn phòng khách của cậu thôi, có cần phải làm vậy không?"

Truyện Được Đề Xuất Khác