Sếp Nhờ Chăm Chó, Tôi Lại 'Trêu Nhầm' Con Trai Sếp! - Chương 2
"Nhất định phải hôn sao?"
Tôi gật đầu, còn chưa kịp phản ứng gì, anh ấy đã trực tiếp hôn lên.
Tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh đều ngưng đọng lại, chỉ cảm thấy miệng anh ấy thật mềm, thật thơm quá!
Hôn một lúc, anh ấy dừng lại.
"Đủ chưa?"
Giọng anh ấy quyến rũ và mê hoặc.
Tôi lắc đầu, còn chưa cởi quần áo mà.
"Cô cũng hoang dã đấy."
Anh ấy lại hôn tới, tôi đưa tay cởi cúc áo giữa của anh ấy, từng cúc một cởi xuống.
Phải công nhận là cơ bắp rất săn chắc.
"Nếu cô còn sờ xuống nữa, thì đi vào phòng tôi."
Anh ấy bắt chước tôi thì thầm bên tai tôi.
...
Là ý tôi nghĩ sao?
Tôi lập tức co rúm lại, nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Tạm... tạm biệt."
Tôi chạy trốn mất dạng.
"Nói chuyện đi." Anh đẹp trai lại lên tiếng kéo hồn vía tôi về.
"À, cái đó... hôm đó quên trả phí dịch vụ, lát nữa tôi sẽ chuyển khoản cho anh."
"Ồ~"
Người kia ngân dài giọng.
Tôi nghĩ đã tắm rửa ở đây, chắc anh ấy quen biết sếp lắm.
"Hôm nay tôi đến là do sếp tôi nhờ tôi chăm sóc Đại Dương, nó ở đâu?"
Tôi mở tin nhắn Zalo ra cho anh ấy xem.
Người kia nhướng mày, ra hiệu cho tôi vào phòng.
Một con Husky đang nằm thoải mái trên giường lớn, thấy tôi cầm thức ăn cho chó thì chạy đến cọ cọ tôi.
Tôi cho nó ăn một ít.
"À, suýt nữa thì quên hỏi, anh là ai? Sao lại ở đây?"
"Phó Thiên Dương, con trai của sếp cô."
!!! Xong rồi, tiêu rồi.
Trêu ghẹo nhầm phải con trai của sếp, nếu sếp biết thì chẳng phải sẽ băm vằm tôi ra sao.
Tôi ngượng đến mức chân tay muốn cào nát đất, một lần hướng ngoại đổi lấy một đời hướng nội.
Khóe miệng tôi giật giật, không biết nói gì, đành gửi tin nhắn cho sếp nữ trước:
"Sếp ơi, con trai cô về rồi, Đại Dương còn cần con chăm sóc nữa không ạ?"
Vừa gửi đi, sếp nữ đã gọi video đến.
"Châu Châu à, đưa điện thoại cho cái thằng hỗn xược kia."
Tôi đưa cho anh ấy.
"Mày còn nhớ đường về nhà, là để xem mẹ mày đã bị mày chọc tức chết chưa hả?"
Sếp nữ bình thường dịu dàng hết mực, giờ lại văng tục.
"Tiện thể thôi."
"Mày căn bản không phải về thăm tụi tao đúng không?
Tốt lắm, rất đơn giản, cực kỳ đơn giản, mày cút đi, tao không muốn nhìn thấy mày thêm một phút nào nữa."
"Nuôi một con chó còn biết sủa vài tiếng, nuôi mày cái thằng bạch nhãn lang (vô ơn) này vô ích, mấy tháng rồi, một cuộc điện thoại cũng không gọi."
Tôi đứng đó, lần đầu tiên cảm thấy sếp nữ ồn ào đến vậy.
"Không phải là hai người chặn hết mọi cách liên lạc của con rồi, con gọi kiểu gì?"
Phó Thiên Dương lầm bầm nói.
Tôi nhìn Phó Thiên Dương cao hơn tôi cả một cái đầu, rơi vào trầm tư:
Người này cũng thật đáng thương.
"Haha, tao nói cho mày biết, nếu mày không cút, thì ngủ sofa, hoặc ngủ ngoài ban công, hoặc ngủ trong nhà vệ sinh, phòng của mày bây giờ là của Đại Dương, đừng hòng tranh phòng với Đại Dương, Đại Dương mới là con ruột của tao. Đưa điện thoại cho Châu Châu."
"Châu Châu à~ khổ cho con rồi." Sếp nữ lại trở về giọng điệu dịu dàng ban đầu.
"Đại Dương nhà cô vẫn phải nhờ con chăm sóc một chút, cái thằng ngốc kia đừng nói là chăm sóc Đại Dương, nó tự nuôi sống được bản thân đã là tốt lắm rồi."
Sếp nữ nói được nửa chừng, sếp nam đột nhiên xuất hiện:
"Châu Châu à, thời gian này có rảnh thì giúp chúng tôi trông chừng thằng hỗn xược đó, đừng để nó làm bậy, đợi chúng tôi về sẽ tăng lương cho con."
"Dạ vâng sếp, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Có làm gì cũng không thể làm trái với tiền bạc, hơn nữa địa vị của Phó Thiên Dương còn thấp hơn cả con chó.
Trước đây khi làm việc đã nghe sếp nữ mắng con trai phá gia chi tử của mình, tốt nghiệp rồi không chịu thi cao học cũng không về công ty gia đình giúp đỡ, cả ngày lêu lổng ở quán bar.
Sếp nam cúp điện thoại, để lại hai chúng tôi ngượng ngùng nhìn nhau.
"Cái đó... anh đưa mã QR nhận tiền cho tôi, tôi chuyển tiền cho anh."
Anh ấy ngồi trên giường, hai tay khoanh lại, cười cợt nhìn tôi đầy vẻ trêu chọc.
Sau đó đưa mã QR Zalo cho tôi.
Đúng là tâm cơ nam.
"Cô tên là Châu Châu?"
"À, đó là biệt danh của tôi, mọi người đều gọi tôi như vậy."
Tôi thêm Zalo và chuyển một nghìn tệ qua.
Anh ấy lại không nhận, chê ít sao!?
"Bố mẹ tôi nhờ cô chăm sóc, cứ coi như đây là thù lao tôi trả cho cô."
Anh ấy lại chuyển một vạn tệ cho tôi.
Chỉ một vạn tệ thôi mà muốn biến tôi thành bảo mẫu, đừng hòng?
"Anh ăn cơm chưa?" Tôi khách sáo hỏi, dù sao đó cũng là tiền lương một tháng của tôi, người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu.
"Chưa."
Anh ấy dùng đôi mắt hoa đào (mắt lẳng lơ) nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu sắc như nhìn một con chó, "Cô định nấu cơm cho tôi sao?"
Nấu cơm? Tôi chỉ khách sáo thôi mà.
Nhưng không phải là không thể, rất rất rất lâu trước đây tôi đã từng nấu cơm, mẹ tôi còn nói rất ngon nữa.
"Nhà anh có nguyên liệu nấu ăn chứ?" "Cô vào tủ lạnh xem, thiếu gì tôi có thể đi mua."
Tôi mở tủ lạnh nhà anh ấy ra, rất nhiều nguyên liệu, thịt thà rau củ đều có đủ.
Việc này vượt quá khả năng của tôi rồi.
Tôi gật đầu, còn chưa kịp phản ứng gì, anh ấy đã trực tiếp hôn lên.
Tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh đều ngưng đọng lại, chỉ cảm thấy miệng anh ấy thật mềm, thật thơm quá!
Hôn một lúc, anh ấy dừng lại.
"Đủ chưa?"
Giọng anh ấy quyến rũ và mê hoặc.
Tôi lắc đầu, còn chưa cởi quần áo mà.
"Cô cũng hoang dã đấy."
Anh ấy lại hôn tới, tôi đưa tay cởi cúc áo giữa của anh ấy, từng cúc một cởi xuống.
Phải công nhận là cơ bắp rất săn chắc.
"Nếu cô còn sờ xuống nữa, thì đi vào phòng tôi."
Anh ấy bắt chước tôi thì thầm bên tai tôi.
...
Là ý tôi nghĩ sao?
Tôi lập tức co rúm lại, nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Tạm... tạm biệt."
Tôi chạy trốn mất dạng.
"Nói chuyện đi." Anh đẹp trai lại lên tiếng kéo hồn vía tôi về.
"À, cái đó... hôm đó quên trả phí dịch vụ, lát nữa tôi sẽ chuyển khoản cho anh."
"Ồ~"
Người kia ngân dài giọng.
Tôi nghĩ đã tắm rửa ở đây, chắc anh ấy quen biết sếp lắm.
"Hôm nay tôi đến là do sếp tôi nhờ tôi chăm sóc Đại Dương, nó ở đâu?"
Tôi mở tin nhắn Zalo ra cho anh ấy xem.
Người kia nhướng mày, ra hiệu cho tôi vào phòng.
Một con Husky đang nằm thoải mái trên giường lớn, thấy tôi cầm thức ăn cho chó thì chạy đến cọ cọ tôi.
Tôi cho nó ăn một ít.
"À, suýt nữa thì quên hỏi, anh là ai? Sao lại ở đây?"
"Phó Thiên Dương, con trai của sếp cô."
!!! Xong rồi, tiêu rồi.
Trêu ghẹo nhầm phải con trai của sếp, nếu sếp biết thì chẳng phải sẽ băm vằm tôi ra sao.
Tôi ngượng đến mức chân tay muốn cào nát đất, một lần hướng ngoại đổi lấy một đời hướng nội.
Khóe miệng tôi giật giật, không biết nói gì, đành gửi tin nhắn cho sếp nữ trước:
"Sếp ơi, con trai cô về rồi, Đại Dương còn cần con chăm sóc nữa không ạ?"
Vừa gửi đi, sếp nữ đã gọi video đến.
"Châu Châu à, đưa điện thoại cho cái thằng hỗn xược kia."
Tôi đưa cho anh ấy.
"Mày còn nhớ đường về nhà, là để xem mẹ mày đã bị mày chọc tức chết chưa hả?"
Sếp nữ bình thường dịu dàng hết mực, giờ lại văng tục.
"Tiện thể thôi."
"Mày căn bản không phải về thăm tụi tao đúng không?
Tốt lắm, rất đơn giản, cực kỳ đơn giản, mày cút đi, tao không muốn nhìn thấy mày thêm một phút nào nữa."
"Nuôi một con chó còn biết sủa vài tiếng, nuôi mày cái thằng bạch nhãn lang (vô ơn) này vô ích, mấy tháng rồi, một cuộc điện thoại cũng không gọi."
Tôi đứng đó, lần đầu tiên cảm thấy sếp nữ ồn ào đến vậy.
"Không phải là hai người chặn hết mọi cách liên lạc của con rồi, con gọi kiểu gì?"
Phó Thiên Dương lầm bầm nói.
Tôi nhìn Phó Thiên Dương cao hơn tôi cả một cái đầu, rơi vào trầm tư:
Người này cũng thật đáng thương.
"Haha, tao nói cho mày biết, nếu mày không cút, thì ngủ sofa, hoặc ngủ ngoài ban công, hoặc ngủ trong nhà vệ sinh, phòng của mày bây giờ là của Đại Dương, đừng hòng tranh phòng với Đại Dương, Đại Dương mới là con ruột của tao. Đưa điện thoại cho Châu Châu."
"Châu Châu à~ khổ cho con rồi." Sếp nữ lại trở về giọng điệu dịu dàng ban đầu.
"Đại Dương nhà cô vẫn phải nhờ con chăm sóc một chút, cái thằng ngốc kia đừng nói là chăm sóc Đại Dương, nó tự nuôi sống được bản thân đã là tốt lắm rồi."
Sếp nữ nói được nửa chừng, sếp nam đột nhiên xuất hiện:
"Châu Châu à, thời gian này có rảnh thì giúp chúng tôi trông chừng thằng hỗn xược đó, đừng để nó làm bậy, đợi chúng tôi về sẽ tăng lương cho con."
"Dạ vâng sếp, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Có làm gì cũng không thể làm trái với tiền bạc, hơn nữa địa vị của Phó Thiên Dương còn thấp hơn cả con chó.
Trước đây khi làm việc đã nghe sếp nữ mắng con trai phá gia chi tử của mình, tốt nghiệp rồi không chịu thi cao học cũng không về công ty gia đình giúp đỡ, cả ngày lêu lổng ở quán bar.
Sếp nam cúp điện thoại, để lại hai chúng tôi ngượng ngùng nhìn nhau.
"Cái đó... anh đưa mã QR nhận tiền cho tôi, tôi chuyển tiền cho anh."
Anh ấy ngồi trên giường, hai tay khoanh lại, cười cợt nhìn tôi đầy vẻ trêu chọc.
Sau đó đưa mã QR Zalo cho tôi.
Đúng là tâm cơ nam.
"Cô tên là Châu Châu?"
"À, đó là biệt danh của tôi, mọi người đều gọi tôi như vậy."
Tôi thêm Zalo và chuyển một nghìn tệ qua.
Anh ấy lại không nhận, chê ít sao!?
"Bố mẹ tôi nhờ cô chăm sóc, cứ coi như đây là thù lao tôi trả cho cô."
Anh ấy lại chuyển một vạn tệ cho tôi.
Chỉ một vạn tệ thôi mà muốn biến tôi thành bảo mẫu, đừng hòng?
"Anh ăn cơm chưa?" Tôi khách sáo hỏi, dù sao đó cũng là tiền lương một tháng của tôi, người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu.
"Chưa."
Anh ấy dùng đôi mắt hoa đào (mắt lẳng lơ) nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu sắc như nhìn một con chó, "Cô định nấu cơm cho tôi sao?"
Nấu cơm? Tôi chỉ khách sáo thôi mà.
Nhưng không phải là không thể, rất rất rất lâu trước đây tôi đã từng nấu cơm, mẹ tôi còn nói rất ngon nữa.
"Nhà anh có nguyên liệu nấu ăn chứ?" "Cô vào tủ lạnh xem, thiếu gì tôi có thể đi mua."
Tôi mở tủ lạnh nhà anh ấy ra, rất nhiều nguyên liệu, thịt thà rau củ đều có đủ.
Việc này vượt quá khả năng của tôi rồi.
Truyện Được Đề Xuất Khác
Chàng Bác Sĩ Dịu Dàng Đang Tán Tỉnh Tôi Sao?
Tác giả: Nhu Yếu Thái Dương
Trùng Sinh: Thứ Nữ Phục Thù, Vạch Trần Đích Tỷ Rắn Rết
Tác giả: Sầu riêng