Sau Khi Trùng Sinh, Để Chữa Bệnh, Tôi Theo Đuổi Đầu Gấu Trường - Chương 2

"Trần Chỉ? Trần Chỉ!"
Giọng Phó Từ đột nhiên cao lên, kéo suy nghĩ của tôi trở về.
Tay anh khua khua trước mắt tôi: "Nghĩ gì mà xuất thần vậy?"
"Ồ, không có gì."
Tôi lắc đầu: "Anh cân nhắc đến đâu rồi?"
"Cân nhắc cái gì?"
"Sau này cho tôi làm bạn gái anh."
Phó Từ im lặng. Mặt anh đỏ bừng đến tận cổ.
Tên đầu gấu lại dễ ngại ngùng đến vậy sao.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không dụ dỗ anh yêu sớm, trước khi thi đại học, chúng ta vẫn là quan hệ bạn học bình thường. Nhưng sau đó anh tìm bạn gái, có thể tính tôi vào không?"
Dù sao chúng tôi cũng là bạn học nhiều năm. Dù sao anh ấy có nhiều năm triệu tệ như vậy, cho ai mà chẳng được.
Hơn nữa, tôi cũng được công nhận là hoa khôi của trường. Tôi có cả ngoại hình lẫn vóc dáng.
Tính ra, anh ấy không thiệt thòi.
"Trần Chỉ."
Giọng anh hơi khàn, trầm giọng hỏi tôi: "Cậu nghiêm túc chứ?"
Tôi gật đầu: "Nghiêm túc hơn cả kim thép."
Không khí im lặng vài giây. Phó Từ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên:
"Nhưng tôi không có hứng thú với loại con gái ngoan hiền như cậu, đừng dây dưa tôi."
Anh nghĩ tôi sẽ biết khó mà rút lui.
Nhưng không.
Tôi chống hai tay lên giường, "đè" anh xuống giường.
"Không sao, anh thích kiểu gì, tôi có thể trở thành kiểu đó."
Hai người ở rất gần nhau, có thể nói là hơi thở quấn quýt. Quả là một khoảng cách nguy hiểm.
Ánh mắt Phó Từ khó hiểu. Gân xanh nổi lên trên bàn tay đang nắm chặt ga trải giường.
Tôi vẫn không bỏ cuộc, ghé sát tai anh nói: "Bạn gái của anh, tôi làm chắc rồi."
0,001 giây sau, mặt Phó Từ đỏ bừng, đẩy tôi ra.
Anh nghiến răng nghiến lợi: "Tôi là đàn ông trưởng thành rồi! Cậu tôn trọng tôi một chút."
Trưởng thành thì trưởng thành thôi, gào cái gì? Tính theo tuổi tâm lý, tôi đã trưởng thành gần chục năm rồi.
Đối diện với ánh mắt có phần vô tội của tôi. Anh bất lực: "Mau đi đi."
Nói xong, không để ý sự cản trở của tôi mà đuổi tôi ra ngoài.
Thôi vậy. Tôi tự an ủi mình, còn dài.
Không thể yêu sớm trước kỳ thi đại học. Nhưng tôi cũng không rảnh rỗi.
Kiến thức thi đại học không khó với tôi. Trí nhớ của tôi luôn siêu phàm, chỉ mất vài ngày để xâu chuỗi tất cả các kiến thức.
Thời gian còn lại, tôi vừa ôn thi, vừa quan tâm hỏi han Phó Từ.
Anh bị thương ở chân, chọn ở nhà ôn thi. Mỗi ngày tan học tôi đều chạy đến nhà anh. Nói là cô chủ nhiệm sắp xếp tôi đến thăm bạn học.
Bố mẹ Phó Từ bận kinh doanh. Trong nhà chỉ có anh và một quản gia.
Số lần đến nhiều, Phó Từ đã có thể dự đoán được sự xuất hiện của tôi.
Giây phút trước còn tựa vào lan can tầng hai ngắm cảnh. Thấy tôi đến, anh lập tức quay đầu về phòng.
Chân bị thương mà hành động lại dứt khoát.
Nhìn bóng lưng của thiếu gia nhà mình, quản gia già không nhịn được giải thích với tôi.
"Thực ra cậu ấy vẫn luôn đợi cô đến."
Quản gia già nhất định đã đọc không ít truyện tổng tài. Tôi luôn cảm thấy ánh mắt ông ấy nhìn tôi như thể viết đầy câu nói:
[Cô là người phụ nữ đầu tiên thiếu gia đưa về nhà.]
Tôi lên tầng hai. Cửa phòng Phó Từ không khóa.
Tôi gõ cửa bước vào, thấy anh ngồi yên lặng bên bàn học, quay lưng lại với tôi.
"Sao cậu lại đến nữa?"
Chưa nhìn thấy tôi, giọng điệu của anh đã đầy vẻ khó chịu.
Nếu không phải vì năm triệu tệ, tôi đã đánh anh rồi.
Tôi nói: "Ồ, vậy tôi không làm phiền anh nữa. Tôi đi đây."
Ngay trước khi tay tôi chạm vào tay nắm cửa, giọng Phó Từ vang lên: "Quay lại!"
Tôi cười: "Thiếu gia Phó không muốn gặp tôi sao?"
Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt không che giấu được sự vội vàng muốn giữ lại. Cuối cùng chỉ có thể gượng gạo nói một câu:
"Cái đó, tôi có một bài toán không biết làm."
Đó chỉ là một bài toán cơ bản, hoàn toàn không thể làm khó Phó Từ. Tôi biết anh ấy chỉ mượn cớ để giữ tôi lại.
Phó Từ thấy tôi cứ cười, hỏi tôi: "Cười gì?"
Tôi phân tích tình huống vừa rồi, thẳng thắn: "Thừa nhận đi, Phó Từ, anh bắt đầu rung động với tôi rồi."
Cơn gió buổi chiều lùa vào qua cửa sổ chưa đóng, lay động lòng người.
Phó Từ nhỏ giọng phản bác một câu: "Không phải bắt đầu."
Chúng tôi duy trì mối quan hệ phụ đạo như vậy.
Kết thúc môn thi cuối cùng của kỳ thi đại học, tôi gặp Phó Từ ở cổng trường.
"Phó Từ, anh ra nhanh thật đấy."
"Ừm." Anh gật đầu. Tùy tiện đưa một bó hoa hướng dương vào lòng tôi.
"Tặng tôi à?" Sao anh biết tôi thích hoa hướng dương nhất?
"Là quà cảm ơn vì cậu đã chăm sóc tôi tháng này."
Anh không biết đang nghĩ gì, lại bổ sung thêm một câu: "Nếu cậu không thích thì vứt đi cũng được."
"Tôi rất thích..."
Chưa nói hết câu, một người đã vỗ vai tôi.
"Bạn học Trần Chỉ."
Là Chu Vọng trong lớp chúng tôi. Cậu ấy cầm một lá thư tình, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng. ấp úng nói: "Bạn học Trần Chỉ, tôi có vài lời muốn nói riêng với cậu."
Chuyện Chu Vọng thầm mến tôi không phải là bí mật. Lời cậu ấy vừa dứt, không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi vài phần.
Tôi nhìn theo, mặt Phó Từ đứng bên cạnh tối sầm lại. Ánh mắt nhìn Chu Vọng đầy vẻ thù địch.
"Cậu ấy không tiện..."
"Được."
Giọng tôi và Phó Từ vang lên cùng lúc.
Ánh mắt anh nhìn tôi đầy nghi hoặc, không thể tin được, và cuối cùng là thất vọng. Nắm tay anh siết chặt.
"Được, Trần Chỉ cậu hay lắm."
Tôi chỉ muốn giải thích rõ ràng với Chu Vọng. Bất kể vì tiền hay vì điều gì, bây giờ trong lòng tôi chỉ có Phó Từ, sẽ không cân nhắc người khác. Đừng làm lỡ dở người ta.
Đợi đến khi tôi đã nói rõ mọi chuyện với Chu Vọng, quay đầu lại đã không còn thấy bóng dáng Phó Từ đâu nữa.
Anh ấy bị tật ở chân, sao chạy nhanh thế?
Tôi đuổi đến nhà anh. Cửa phòng Phó Từ khóa, không cho tôi vào.
"Cậu đi tìm Chu Vọng đi. Làm bạn gái cậu ta, sống hạnh phúc ngọt ngào với cậu ta đi."
Anh bắt chước giọng Chu Vọng lúc nãy: "Bạn học Trần Chỉ~"
Kéo dài âm cuối như vậy, ai nghe cũng biết là nói móc.
"Phó Từ, anh ghen rồi à?"
"Tôi không có."
"Phó Từ, anh mở cửa đi, chúng ta mặt đối mặt giải thích chuyện này được không?"
"Không được."
"Vậy tôi đi đây."
Tất nhiên tôi không định đi. Ngay giây phút tôi nói xong, Phó Từ đã mở cửa phòng.

Truyện Được Đề Xuất Khác