Sau Họp Lớp, Chồng Luật Sư Đề Nghị Ly Hôn Để Cứu Vớt Người Cũ - Chương 1
Song Dự Nam đề nghị ly hôn với tôi vào tuần thứ hai sau khi anh ta đi họp lớp về.
"Ý anh là sao?"
Tôi không thể tin vào tai mình.
Chúng tôi kết hôn ba năm, vốn dĩ rất ân ái, cách đây vài ngày còn vừa báo tin vui chuẩn bị có con với người lớn hai bên.
Song Dự Nam trông rất mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, cằm lún phún râu đã lâu không cạo.
Anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, rũ mi chậm rãi nói: "Chỉ là tạm thời thôi, anh không thể bỏ mặc cô ấy được."
Cô ấy.
Anh ta không nói tên, nhưng tôi biết đó là ai.
Chính là bạch nguyệt quang từng vứt bỏ anh ta năm nào.
"Tô Du hiện giờ sống không tốt, tình cảm với chồng rạn nứt nhưng đối phương không chịu ly hôn, đang phải ra tòa, cô ấy lại sống một mình."
"Anh và cô ấy trước đây... dù sao cũng từng yêu nhau một thời gian, giờ cô ấy gặp nạn, chỉ có anh mới giúp được cô ấy thôi."
Tôi im lặng một hồi, hỏi: "Cô ta muốn ly hôn, nên tìm anh làm luật sư bào chữa?"
Song Dự Nam gật đầu.
Anh ta chậm rãi nói: "Chồng cô ấy có quyền có thế, vụ án này sẽ rất gai góc, chúng ta ly hôn cũng là để bảo vệ em. Sau này..."
Anh ta khựng lại, dường như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại bị tôi ngắt lời.
"Vậy chẳng lẽ tôi còn phải đa tạ vì anh đã dày công sắp xếp sao?"
Có lẽ giọng điệu giễu cợt của tôi quá rõ ràng, hơi thở Song Dự Nam nặng nề hẳn đi, im lặng hồi lâu.
Tôi đứng dậy, lấy chiếc áo khoác treo trên lưng ghế, nói: "Vậy thì ly hôn đi."
Song Dự Nam lo lắng đứng bật dậy: "Muộn thế này rồi, em còn đi đâu?"
"Kể từ khoảnh khắc này, chúng ta không còn quan hệ gì nữa."
Tôi để lại câu nói đó rồi đi thẳng ra cửa.
Chỉ đến khi tới cửa, tôi vẫn không kìm lòng được, ngoảnh lại nhìn thẳng vào anh ta, hỏi——
"Anh còn nhớ năm đó sau khi bị Tô Du bỏ rơi, anh bị người ta đánh thảm hại thế nào không? Song Dự Nam, lúc đó anh nói với tôi... anh nhất định sẽ khiến kẻ bỏ rơi mình phải trả giá."
Cánh cửa chậm rãi khép lại, che đi gương mặt chợt trắng bệch của Song Dự Nam.
Cũng che đi nửa câu sau của tôi.
Song Dự Nam, rốt cuộc anh thật lòng muốn giúp người, hay là...
Anh chính là đồ rẻ mạt?
Tôi và Song Dự Nam gần như có thể coi là thanh mai trúc mã.
Khi còn đi học, anh ta có thành tích xuất sắc, dung mạo tuấn tú.
Dù điều kiện gia đình khá khó khăn nhưng anh ta vẫn rất được các bạn nữ yêu thích.
Tôi từng nhìn thấy anh ta ném hết thư tình trong ngăn bàn vào thùng rác, vẻ mặt chán ghét nói với tôi rằng anh ta chẳng có ý định yêu đương gì cả, chỉ thấy bọn họ thật phiền phức.
Từ đó về sau tôi giữ khoảng cách với anh ta, giấu kín chút rung động thiếu nữ thời thanh xuân vào lòng.
Mãi đến sau này tôi mới biết, hóa ra anh ta cũng có ngoại lệ.
Người đó là Tô Du.
Tô Du rất đẹp, một vẻ đẹp mang theo sự nguy hiểm, trong những ngày mọi người đều để tóc mái bằng mặc đồng phục giống hệt nhau, cô ta mặc áo hai dây bên trong áo khoác, môi tô son bóng lấp lánh, phô trương và phóng túng.
Cô ta chặn đường Song Dự Nam giữa giờ giải lao, hỏi anh ta có muốn chơi trò gì kích thích không?
Song Dự Nam chán ghét dời tầm mắt, nhưng giây tiếp theo đã bị cô gái kia quàng cổ, tặng cho một nụ hôn nồng cháy.
Nhìn gương mặt đỏ bừng của anh ta, Tô Du cười khúc khích: "Mặt mũi thật mỏng manh."
"Chúng ta yêu nhau đi."
Lúc đó tôi đang đứng ở đầu kia của hành lang, tay vẫn còn cầm hộp cơm trưa mà mẹ Song Dự Nam nhờ tôi mang cho anh ta, ngơ ngác nhìn chàng trai mình thích cứ thế chọn một người khác.
Gắp hết thịt trong hộp cơm của anh ta đi là cách duy nhất để tôi bày tỏ sự tức giận.
Tất nhiên anh ta cũng chẳng quan tâm, trong lòng trong mắt anh ta chỉ có Tô Du, chỉ có cuộc tình mới mẻ và kích thích.
Tôi đã khóc một trận, quyết định từ bỏ đoạn tình cảm này.
Nhưng số phận đôi khi lại trêu ngươi con người ta như vậy.
Họ nhanh chóng chia tay, Tô Du sau khi chơi chán đã đá Song Dự Nam không thương tiếc.
Cô ta quay đầu yêu đại ca trường mới chuyển đến, cũng chính là chồng cô ta sau này.
Nhà đại ca kia có quyền có thế, nhiều tiền, hống hách, có thể cho cô ta tất cả những gì cô ta muốn.
Song Dự Nam không cam tâm kết thúc như vậy, năm lần bảy lượt đi tìm cô ta, cho đến khi bị đại ca kia phát hiện.
Một cuộc bạo lực học đường nhắm vào anh ta bắt đầu từ đó.
Cha anh ta mất sớm, một mình mẹ nuôi nấng anh ta khôn lớn, lúc nghèo khó thường dựa vào sự cứu tế của nhà tôi, làm sao địch lại đại ca có quyền có thế?
Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ ngày kết thúc kỳ thi đại học, mọi người đều đang cuồng nhiệt ăn mừng, chỉ có mình tôi đội mưa tìm kiếm trên đường phố, cuối cùng tìm thấy một Song Dự Nam thoi thóp trong con hẻm nhỏ.
Thẻ dự thi của anh ta bị người ta xé nát vứt xuống đất, trên người bị đánh đến bầm dập tím tái.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, anh ta ôm chầm lấy tôi, toàn thân run rẩy.
"Chúng nó muốn hủy hoại tôi," Song Dự Nam nghiến răng nghiến lợi, "tôi nhất định sẽ khiến kẻ bỏ rơi tôi phải trả giá."
Tôi chỉ có thể an ủi anh ta: "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Anh ta bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
"Khương Uyển Ý, anh chỉ còn em thôi."
Anh ta đã nói như vậy.
Còn tôi lúc đó đã né tránh ánh mắt của anh ta, nhẹ nhàng nói: "Tôi đợi anh thi lại."
Tôi không muốn thừa nước đục thả câu, cũng không muốn trở thành vật thay thế cho ai cả, Khương Uyển Ý chính là Khương Uyển Ý, chưa bao giờ tạm bợ.
Tôi đã thận trọng như thế, cho đến khi anh ta thi lại một năm rồi đỗ vào trường của tôi, cho đến khi anh ta theo đuổi tôi ròng rã ba năm trời.
Anh ta nói: "Cuối cùng anh cũng biết mình đã bỏ lỡ điều gì."
Ánh mắt chàng trai ấy chân thành biết bao, cuối cùng tôi đã quyết định dũng cảm một lần.
"Ý anh là sao?"
Tôi không thể tin vào tai mình.
Chúng tôi kết hôn ba năm, vốn dĩ rất ân ái, cách đây vài ngày còn vừa báo tin vui chuẩn bị có con với người lớn hai bên.
Song Dự Nam trông rất mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, cằm lún phún râu đã lâu không cạo.
Anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, rũ mi chậm rãi nói: "Chỉ là tạm thời thôi, anh không thể bỏ mặc cô ấy được."
Cô ấy.
Anh ta không nói tên, nhưng tôi biết đó là ai.
Chính là bạch nguyệt quang từng vứt bỏ anh ta năm nào.
"Tô Du hiện giờ sống không tốt, tình cảm với chồng rạn nứt nhưng đối phương không chịu ly hôn, đang phải ra tòa, cô ấy lại sống một mình."
"Anh và cô ấy trước đây... dù sao cũng từng yêu nhau một thời gian, giờ cô ấy gặp nạn, chỉ có anh mới giúp được cô ấy thôi."
Tôi im lặng một hồi, hỏi: "Cô ta muốn ly hôn, nên tìm anh làm luật sư bào chữa?"
Song Dự Nam gật đầu.
Anh ta chậm rãi nói: "Chồng cô ấy có quyền có thế, vụ án này sẽ rất gai góc, chúng ta ly hôn cũng là để bảo vệ em. Sau này..."
Anh ta khựng lại, dường như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại bị tôi ngắt lời.
"Vậy chẳng lẽ tôi còn phải đa tạ vì anh đã dày công sắp xếp sao?"
Có lẽ giọng điệu giễu cợt của tôi quá rõ ràng, hơi thở Song Dự Nam nặng nề hẳn đi, im lặng hồi lâu.
Tôi đứng dậy, lấy chiếc áo khoác treo trên lưng ghế, nói: "Vậy thì ly hôn đi."
Song Dự Nam lo lắng đứng bật dậy: "Muộn thế này rồi, em còn đi đâu?"
"Kể từ khoảnh khắc này, chúng ta không còn quan hệ gì nữa."
Tôi để lại câu nói đó rồi đi thẳng ra cửa.
Chỉ đến khi tới cửa, tôi vẫn không kìm lòng được, ngoảnh lại nhìn thẳng vào anh ta, hỏi——
"Anh còn nhớ năm đó sau khi bị Tô Du bỏ rơi, anh bị người ta đánh thảm hại thế nào không? Song Dự Nam, lúc đó anh nói với tôi... anh nhất định sẽ khiến kẻ bỏ rơi mình phải trả giá."
Cánh cửa chậm rãi khép lại, che đi gương mặt chợt trắng bệch của Song Dự Nam.
Cũng che đi nửa câu sau của tôi.
Song Dự Nam, rốt cuộc anh thật lòng muốn giúp người, hay là...
Anh chính là đồ rẻ mạt?
Tôi và Song Dự Nam gần như có thể coi là thanh mai trúc mã.
Khi còn đi học, anh ta có thành tích xuất sắc, dung mạo tuấn tú.
Dù điều kiện gia đình khá khó khăn nhưng anh ta vẫn rất được các bạn nữ yêu thích.
Tôi từng nhìn thấy anh ta ném hết thư tình trong ngăn bàn vào thùng rác, vẻ mặt chán ghét nói với tôi rằng anh ta chẳng có ý định yêu đương gì cả, chỉ thấy bọn họ thật phiền phức.
Từ đó về sau tôi giữ khoảng cách với anh ta, giấu kín chút rung động thiếu nữ thời thanh xuân vào lòng.
Mãi đến sau này tôi mới biết, hóa ra anh ta cũng có ngoại lệ.
Người đó là Tô Du.
Tô Du rất đẹp, một vẻ đẹp mang theo sự nguy hiểm, trong những ngày mọi người đều để tóc mái bằng mặc đồng phục giống hệt nhau, cô ta mặc áo hai dây bên trong áo khoác, môi tô son bóng lấp lánh, phô trương và phóng túng.
Cô ta chặn đường Song Dự Nam giữa giờ giải lao, hỏi anh ta có muốn chơi trò gì kích thích không?
Song Dự Nam chán ghét dời tầm mắt, nhưng giây tiếp theo đã bị cô gái kia quàng cổ, tặng cho một nụ hôn nồng cháy.
Nhìn gương mặt đỏ bừng của anh ta, Tô Du cười khúc khích: "Mặt mũi thật mỏng manh."
"Chúng ta yêu nhau đi."
Lúc đó tôi đang đứng ở đầu kia của hành lang, tay vẫn còn cầm hộp cơm trưa mà mẹ Song Dự Nam nhờ tôi mang cho anh ta, ngơ ngác nhìn chàng trai mình thích cứ thế chọn một người khác.
Gắp hết thịt trong hộp cơm của anh ta đi là cách duy nhất để tôi bày tỏ sự tức giận.
Tất nhiên anh ta cũng chẳng quan tâm, trong lòng trong mắt anh ta chỉ có Tô Du, chỉ có cuộc tình mới mẻ và kích thích.
Tôi đã khóc một trận, quyết định từ bỏ đoạn tình cảm này.
Nhưng số phận đôi khi lại trêu ngươi con người ta như vậy.
Họ nhanh chóng chia tay, Tô Du sau khi chơi chán đã đá Song Dự Nam không thương tiếc.
Cô ta quay đầu yêu đại ca trường mới chuyển đến, cũng chính là chồng cô ta sau này.
Nhà đại ca kia có quyền có thế, nhiều tiền, hống hách, có thể cho cô ta tất cả những gì cô ta muốn.
Song Dự Nam không cam tâm kết thúc như vậy, năm lần bảy lượt đi tìm cô ta, cho đến khi bị đại ca kia phát hiện.
Một cuộc bạo lực học đường nhắm vào anh ta bắt đầu từ đó.
Cha anh ta mất sớm, một mình mẹ nuôi nấng anh ta khôn lớn, lúc nghèo khó thường dựa vào sự cứu tế của nhà tôi, làm sao địch lại đại ca có quyền có thế?
Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ ngày kết thúc kỳ thi đại học, mọi người đều đang cuồng nhiệt ăn mừng, chỉ có mình tôi đội mưa tìm kiếm trên đường phố, cuối cùng tìm thấy một Song Dự Nam thoi thóp trong con hẻm nhỏ.
Thẻ dự thi của anh ta bị người ta xé nát vứt xuống đất, trên người bị đánh đến bầm dập tím tái.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, anh ta ôm chầm lấy tôi, toàn thân run rẩy.
"Chúng nó muốn hủy hoại tôi," Song Dự Nam nghiến răng nghiến lợi, "tôi nhất định sẽ khiến kẻ bỏ rơi tôi phải trả giá."
Tôi chỉ có thể an ủi anh ta: "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Anh ta bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
"Khương Uyển Ý, anh chỉ còn em thôi."
Anh ta đã nói như vậy.
Còn tôi lúc đó đã né tránh ánh mắt của anh ta, nhẹ nhàng nói: "Tôi đợi anh thi lại."
Tôi không muốn thừa nước đục thả câu, cũng không muốn trở thành vật thay thế cho ai cả, Khương Uyển Ý chính là Khương Uyển Ý, chưa bao giờ tạm bợ.
Tôi đã thận trọng như thế, cho đến khi anh ta thi lại một năm rồi đỗ vào trường của tôi, cho đến khi anh ta theo đuổi tôi ròng rã ba năm trời.
Anh ta nói: "Cuối cùng anh cũng biết mình đã bỏ lỡ điều gì."
Ánh mắt chàng trai ấy chân thành biết bao, cuối cùng tôi đã quyết định dũng cảm một lần.
Truyện Được Đề Xuất Khác
Sau Khi Chia Tay, Tôi Và Bạn Trai Cũ Thông Suốt Cảm Giác Đau Với Nhau
Tác giả: Diệu Liêm
Hội Chứng Đói Da: Trúc Mã Cao Ngạo Lại Muốn Bồi Thường
Tác giả: Mặt trăng không ngủ được
Bá Vương Hoa Gả Cho Công Tử Ăn Chơi
Tác giả: Bát Nguyệt