Quốc Sư Thần Nữ: Vờ Yêu Tướng Quân Để Giải Cứu Thiên Hạ - Chương 8

"Ái khanh tới thật đúng lúc, chúng ta đang bàn bạc xem khi nào vây đánh thành Bộ Châu. Lần này đa tạ Cố khanh đã giết chết Hác Thiệu, hiện giờ trong thành đã loạn, chính là thời cơ tốt nhất để tấn công một trận!"
Các tướng lãnh lần lượt gật đầu tán đồng, Cố Thanh Dục lại tỏ vẻ hơi trầm mặc.
"Tiểu đội vào thành, hầu như đều đã chết cả, không dám kể công."
Chàng tiến lên một bước, chắp tay nói: "Nếu bệ hạ đánh thành, thần nguyện làm tiên phong."
Hoàng đế đại hỷ, lập tức cùng các tướng lãnh bàn bạc, quyết định đêm nay tấn công thành Bộ Châu.
Tôi nhìn vị Hoàng đế trước mắt lại lộ ra chút chí lớn như xưa.
Quân lâm thiên hạ, vạn vật thần phục.
Nhưng có ai biết được, trong đó có bao nhiêu sự đen tối không thể nói thành lời chăng.
Nửa đêm về sáng, giữa không gian tĩnh lặng, những người lính đen kịt như thủy triều tràn về phía cổng thành.
"Giết!!"
Kèm theo những tiếng hò hét xung trận, cuộc tấn công mãnh liệt hơn đã bắt đầu.
Cố Thanh Dục với tư cách là chủ tướng, đi đầu xông pha ở phía trước, cổng thành bị xé toạc một lỗ hổng.
Trong thành, quân phản loạn đã sớm mất chủ soái. Dưới cuộc tấn công sắc lẹm, không ít binh sĩ đã quăng giáp đầu hàng.
Trong khói lửa mịt mù và bụi mù mịt, đại quân đã chiếm lĩnh thành Bộ Châu.
Hoàng đế ngồi trấn giữa trung quân đại doanh, tôi cũng đứng bên cạnh, đợi tin tức từ phía trước.
"Bệ hạ, thành Bộ Châu đã bị phá, bắt sống được lũ giặc cầm đầu ở đây."
Khi trời sáng, Cố Thanh Dục mặc giáp trụ bước vào, cận vệ phía sau áp giải hai tên phản tặc.
"Cố khanh chinh chiến có công, sau khi về kinh, trẫm nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh! Đi, vào thành xem thử trước đã."
Tôi và Cố Thanh Dục nhìn nhau một cái, đi theo Hoàng đế ra khỏi doanh trại.
Đứng trên thành lâu nhìn xuống, dưới thành là vô số những thanh đoản kiếm gãy nát.
Còn có không biết bao nhiêu binh sĩ nằm lại mãi mãi nơi này.
Cố Thanh Dục nắm lấy tay tôi, "Cuộc chiến này ít nhất có thể đem lại mười năm ổn định cho nước Thịnh, trăm họ cũng có thể sống những ngày yên ổn."
"Ừm, kết thúc rồi."
Tôi quay đầu nhìn chàng.
Chàng còn chưa kịp tháo giáp trụ, trên người vương không ít máu và bụi bẩn.
Nhưng tôi rất muốn ôm lấy chàng, đây là một cái ôm đã nợ từ rất lâu rồi.
"Cố Thanh Dục..."
"Ừm."
"Đa tạ huynh."
Chàng nghiêm túc nhìn tôi, lắc đầu.
Phía xa, mặt trời mọc lên từ phương Đông, mọi thứ đang bắt đầu lại từ đầu.
Sau chiến thắng quyết định, Hoàng đế ở lại Bộ Châu nửa tháng, quét sạch đám quân dư đảng và thổ phỉ.
Sau này, nghe nói vị thư sinh đó đã mở một học đường trong thành, chỉ là những người làm thuê trong học đường trông mặt mũi hung dữ, ngày nào cũng có trẻ con bị dọa cho khóc nhè.
Ngày khải hoàn trở về, trăm họ Bộ Châu quỳ đầy đất, hô vang vạn tuế.
Qua trận chiến này, lòng dân đối với Hoàng đế càng thêm vững chắc.
"Khương khanh, chuyến đi này nhờ có khanh và sư phụ khanh tính toán trước. Còn nửa ngày đường nữa là tới kinh thành rồi, không biết hoàng nhi của trẫm quản lý kinh thành thế nào đây."
Lúc nghỉ ngơi trong rừng, Hoàng đế hiếm khi thả lỏng, trò chuyện cùng tôi.
Tôi cụp mắt, che giấu sự giễu cợt trong mắt mình.
Đúng vậy, đại thế đã định, trăm họ an khang. Vậy thì, cũng đã đến lúc giải quyết chuyện giữa chúng ta rồi.
Ngẩng đầu lên, tôi nở một nụ cười nhạt, "Bệ hạ trị quốc có phương, Thái tử điện hạ vô cùng cần mẫn, đó là phúc của đại Thịnh."
"Ha ha, trẫm phải xem thử Thái tử đã làm ra được chính tích gì."
Nhìn về hướng kinh thành, tôi thu ống tay áo lại.
Tôi cũng rất mong chờ.
Cách đó không xa, Thái tử dẫn đầu trăm quan đứng ở cổng thành nghênh đón.
Trên đường trở về hoàng cung, Hoàng đế hỏi han kỹ lưỡng tình hình kinh thành những ngày gần đây. Thái tử lần lượt trả lời, mọi việc đều ứng đối ổn thỏa, Hoàng đế càng thêm vui mừng.
Suốt dọc đường vào đến điện Kim Loan. Tiếng hô vạn tuế vang dội, trăm quan triều hạ, chúc mừng chiến loạn bình định.
Tôi đứng một bên, phát hiện trong triều xuất hiện không ít gương mặt lạ, chắc phần lớn là con em nhà nghèo (hàn môn tử đệ).
Trên long ỷ, Hoàng đế đang luận công ban thưởng.
"Cố khanh, trẫm trước đó ở quân tiền đã hứa sẽ thỏa mãn một tâm nguyện của khanh, khanh đã nghĩ kỹ chưa?"
Cố Thanh Dục đáp lời bước ra khỏi hàng, nhưng lại ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Trực giác của tôi mách bảo lại sắp có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra rồi.
Chàng cười một cách phóng khoáng, tiến lên một bước, "Thần hơi tham lam, có hai tâm nguyện."
Tay Hoàng đế khựng lại một chút khó nhận ra, trong mắt lộ ra vài phần dò xét và kiêng dè, sau đó lại cười ôn hòa nói:
"Bộ Châu dẹp loạn Cố khanh đã vào sinh ra tử, là công thần của nước Thịnh. Yêu cầu này, trẫm tự nhiên sẽ thỏa mãn."
"Thần xin bệ hạ cho phép cưới Quốc sư Khương Ly, không biết Quốc sư có nguyện ý, bệ hạ có cho phép chăng?"
Ánh mắt Hoàng đế vụt nhìn về phía tôi, lời lẽ vô cùng ôn hòa:
"Trẫm thế mà không biết, Khương khanh và Cố khanh đã có một đoạn duyên phận này từ khi nào. Cũng tốt, cũng tốt, Cố khanh đã một lòng tình nghĩa, sao có thể phụ lòng, hỷ thượng gia hỷ, lại càng là chuyện tốt, ha ha."
Tôi đứng bên cạnh Hoàng đế, nhưng nhìn thấu được sự kiêng dè và toan tính trong mắt ông ta.
Cố Thanh Dục dành một ánh mắt chân thành nhiệt huyết nhìn tôi ngay từ khi chàng mở lời.
Không được đồng ý.
Cố Thanh Dục lúc này đang nắm binh quyền, nếu tôi và chàng đi lại quá thân mật, chắc chắn sẽ bị Hoàng đế coi là cái gai trong mắt, tìm cách trừ khử ngay.

Truyện Được Đề Xuất Khác