Phượng Hoàng Trùng Sinh: Tàn Báo Cung Đình - Chương 4

Cha tôi cuống quýt nhảy dựng, ông ta không phải thương xót thứ muội, mà là mất mặt, nhưng quan vị ông ta thấp, không có cách nào.
Ông ta sai mẹ tôi đi tìm ngoại tổ, ngoại tổ đã thông đồng với tôi, đóng cửa không gặp.
Tôi không gả cho Thái tử, người Hoàng hậu ghét nhất biến thành Cảnh Nguyệt, bà ta chỉ mong giậu đổ bìm leo trực tiếp không cho thứ muội vào Đông Cung, đâu có chuyện ra tay cứu giúp.
Hôm nay là ngày đại hôn của Thái tử và Thái tử phi, không ai dám hành động liều lĩnh, Cảnh Nguyệt chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong kiệu sốt ruột chờ đợi.
Trong đám đông có người bạo gan thấy không ai quản, trực tiếp tiến lên vén rèm kiệu muốn xem sắc đẹp của tân nương.
Cảnh Nguyệt kêu trời không thấu, kêu đất không linh, ngay cả Hạnh nhi cũng bặt vô âm tín, khóc nhòe cả mặt.
Tôi ước chừng thời gian đã gần đủ, bảo Hạnh nhi quay về, cô ấy về thì cửa hông tự khắc sẽ cho người vào.
Lý Phượng Hoa nhờ vả tôi chuyện này, tôi lo trì hoãn quá lâu sẽ làm hỏng danh tiếng của nàng, nên dặn dò cho người vào.
Nhưng đây mới chỉ là cửa ải đầu tiên.
Cảnh Nguyệt vừa vào cửa, đối mặt ngay với ma ma giáo huấn do Hoàng hậu phái đến.
Đêm nay là đại hôn của Thái tử phi, Thái tử tuyệt đối sẽ không đến phòng nó.
Hoàng hậu tận tâm, quyết định dạy dỗ nó quy củ trước.
Kiểm tra dung mạo, Cảnh Nguyệt khóc nhòe mặt, trang điểm lem luốc hết cả, dung nhan không sạch sẽ.
Bị đánh ba mươi thước giới xích (thước mây), hai tay sưng vù, vừa rát vừa đau.
Nó không biết rằng, những gì nó trải qua này, so với kiếp trước của tôi chẳng qua chỉ là chín hạt gạo trong nghìn hạt (muối bỏ bể).
Ngày tốt còn ở phía trước cơ.
Áo cưới của nó không chỉ dùng màu đỏ chính, mà hoa văn còn là phượng hoàng, phạm vào đại kỵ vượt quá phép tắc.
Ma ma sai người trực tiếp lột y phục của nó, khiến nó phơi bày trước mặt mọi người, bên tai toàn là tiếng xì xào bàn tán.
Một cô gái danh môn xuất thân không thể nào không hiểu quy tắc này, trách nào là con gái thiếp thất tiểu môn tiểu hộ, dù được đích mẫu tốt bụng nhận nuôi cũng là thân phận thấp kém.
Nó mở miệng phản bác, “Những thứ này đều là Thái tử phi ban cho ta.”
Nó nói không sai, thêu thùa của nó vụng về, là tôi tìm thợ thêu, vải vóc là Lý Phượng Hoa tặng.
Ma ma cười lạnh, tỳ nữ bên cạnh tiến lên tát nó một cái, thiếp từ trước đến nay không phải là chủ tử, không cần tôn kính, bọn họ là người bên cạnh Hoàng hậu, một thiếp thất bé nhỏ tính là gì.
“Thái tử phi nâng đỡ ngươi, là ngươi mất quy tắc, còn dám đổ lỗi cho quý nhân.”
Thái tử phi là cháu gái Hoàng hậu, cùng một lòng với Hoàng hậu.
Sau khi lễ thành, tôi đã theo Cố phu nhân rời Đông Cung, những chuyện này đều là Hạnh nhi lén lút ra ngoài kể cho tôi.
Tôi nghe say sưa, buổi tối ăn ngon miệng hơn, ăn thêm được hai bát cơm.
“Phu nhân hôm nay vui vẻ khác thường.”
Sau khi Cố Thừa Hiên thành hôn, nhà họ Cố đặc cách cho hai vợ chồng chúng tôi dùng bữa trong phòng, chỉ cần mùng mười hàng tháng cùng ăn với gia đình là được.
Nhà họ Cố đối xử với tôi rất tốt, tiền vàng thật trong sính lễ được gửi về nhà tôi, ruộng đất cửa hàng thực sự có giá trị còn lại đều đứng tên tôi.
Cố Thừa Hiên là một người chồng tuyệt vời, chu đáo, lại chiều chuộng tôi mọi việc, trừ lúc trên giường thỉnh thoảng hung dữ ra.
Sự tốt bụng của anh ta khiến tôi có chút lúng túng, vì tôi rất ích kỷ, là vì tự bảo vệ mới kéo anh ta xuống nước, suýt hại anh ta mất mạng, nhưng anh ta lại cưới tôi.
Nghĩ đến đây, tôi mất hứng ăn, tôi luôn muốn hỏi anh ta, không thân không thích vì sao lại cưới tôi, nhưng tôi không dám.
Tôi nhìn kỹ Cố Thừa Hiên, luôn cảm thấy anh ta khác so với trước khi rơi xuống nước, trước đây anh ta thanh lãnh thoát tục, giờ dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm người ta.
Anh ta là bạn đồng hành của Nhị hoàng tử, mẹ Nhị hoàng tử là Dì của Cố Thừa Hiên, Tiêu Quý phi, rất được Hoàng thượng sủng ái, là cái gai trong mắt Hoàng hậu.
Tôi nhớ Nhị hoàng tử rất thích du sơn ngoạn thủy, không hề có chút hứng thú nào với ngôi vị.
Kiếp trước sau khi Thái tử đăng cơ, đã đàn áp nhà họ Tiêu, ép chết Tiêu Quý phi, nhưng tôi chết quá sớm, không biết kết cục của Nhị hoàng tử.
Bây giờ tôi đã gả cho Cố Thừa Hiên, không thể thoát khỏi quan hệ với Nhị hoàng tử, không khỏi có chút lo lắng.
Một tháng sau, tôi được chẩn đoán có thai, Cố Thừa Hiên vui mừng đến phát điên, nhà họ Cố mở tiệc ăn mừng, tiệc chay bày ba ngày, còn đón mẹ tôi qua thăm tôi.
Lần này tôi nhất định phải bảo vệ con tôi.
Lý Phượng Hoa nghe tôi có thai, liền vội vàng truyền tôi vào cung.
Nàng cẩn thận sờ bụng nhỏ của tôi, trong mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Tôi biết nàng thích trẻ con, kiếp trước Hoàng hậu mệnh nàng hại con tôi, nàng thà chết không theo, liền bất hòa với cô mẫu mình, nếu không sẽ không dễ dàng bị Thái tử hãm hại đến chết.
Bây giờ nàng chán ghét Thái tử, không chịu ngủ chung với hắn.
Vừa hay Cảnh Nguyệt tự nguyện làm bia đỡ, mỗi lần Thái tử đến phòng Lý Phượng Hoa, nó lại giả bệnh cầu sủng.
Lý Phượng Hoa giả vờ hiền lành độ lượng, lưu luyến để Thái tử đi, quay đầu lại liền đi tìm cô mẫu khóc lóc.
Hoàng hậu nóng lòng muốn nàng sinh con, chỉ cần huyết mạch nhà họ Lý là đích trưởng tử, bà ta có thể nắm quyền mãi mãi.
Bây giờ cháu gái không mang thai được, tất cả đều đổ lỗi cho tiện nhân Cảnh Nguyệt này.
Kiếp trước, Lý Phượng Hoa không có ân sủng, Hoàng hậu đổ hết tội lỗi lên đầu tôi, tôi mang thai sáu tháng quỳ một canh giờ trong Phượng Nghi Cung.
Dù sao tôi cũng là đích nữ, Cảnh Nguyệt là giả đích nữ sẽ còn thê thảm hơn, Hoàng hậu mỹ miều gọi là dạy nó quản sổ sách, nó còn tưởng thật là sắp được làm chủ nhà, nó đi rồi chỉ là quỳ chép phạt trong bóng tối, dầm dề nửa tháng mắt đều thâm quầng.
Nó xinh đẹp thuần khiết đáng yêu, ở kinh thành mỹ nhân như mây thì không được coi là tuyệt sắc, Thái tử chỉ yêu đôi mắt to tròn sáng ngời này của nó, mắt bị thâm quầng, tối tăm đục ngầu, ân sủng cũng dần nhạt phai.
Bên cạnh nó không có nha hoàn và Triệu thị giúp đỡ, dựa vào cái đầu óc đó của nó còn chẳng đấu lại đám oanh yến (gái lầu xanh) của Thái tử, nói gì đến Lý Phượng Hoa.

Truyện Được Đề Xuất Khác