Nhật Ký Yêu Thầm Của Hai Kẻ Nhát Gan - Ngoại truyện: Thường nhật sau hôn nhân
2023.08.21
Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi bày tỏ nỗi lòng với nhau, tâm trạng mây tan thấy trăng, bừng tỉnh sáng sủa.
"Bạn học Cá Voi."
"Bạn học Cá Voi."
"Bạn học Cá Voi."
Bạn học Y cứ cách một lát lại gọi tên tôi như vậy, tôi bị ồn đến đau đầu, giả vờ tức giận: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Không có gì, chính là muốn gọi chút thôi,"
Cậu ấy nói trước kia chỉ có thể gọi tôi trong nhật ký như vậy, bây giờ có thể không chút kiêng dè gọi tôi, đương nhiên phải bù lại những năm này.
Cậu ấy đúng là đồ ấu trĩ, kẻ phiền phức mà.
Cao lạnh nghiêm túc, không dính khói lửa nhân gian, tôi trước kia rốt cuộc có bộ lọc không phù hợp thực tế thế nào với bạn học Y vậy chứ.
Cậu ấy sáp lại xem tôi viết nhật ký, đối với xưng hô "Bạn học Y" này rất không hài lòng, bình luận sắc bén nói: "Chẳng thân mật chút nào."
"Vậy nên gọi là gì?"
Cậu ấy thốt ra: "Chi bằng gọi là Giang tiên sinh."
"Được thôi," Tôi gật đầu, ghé sát vào cậu ấy đọc lên, "Giang tiên sinh."
Sau đó tai cậu ấy hiểu sao lại đỏ lên.
Tai cậu ấy dễ đỏ quá, không chịu được trêu cũng không chịu được khen, đáng yêu quá.
Cậu ấy đột nhiên gọi tôi: "Giang phu nhân."
Đáng ghét, sao lại đánh lén nữa.
Cậu ấy cười đến sơn hà thất sắc: "Giang phu nhân, mặt em cũng thế kìa."
"Dáng vẻ em đỏ mặt, cũng rất đáng yêu."
A, đồ đáng ghét.
Vậy thì chúc cái đồ đáng ghét này, vĩnh viễn giữ lại một mặt như thế này trước mặt tôi.
2023.08.22
Hôm nay lễ Thất Tịch, tâm trạng mong chờ.
Giang tiên sinh chạy đến hỏi tôi, vé hòa nhạc ở đâu, nói thu dọn chút chuẩn bị xuất phát (gọi Giang tiên sinh có chút không quen, nhưng ai bảo người nào đó thích, thì chiều theo cậu ấy vậy, nếu không lại quậy nữa.)
Tôi ngẩn ra: "Không phải nói rõ cùng nhau đi xem ca nhạc Ngũ Nguyệt Thiên sao?"
Cậu ấy gãi đầu ngại ngùng: "Anh nghĩ là muốn cùng em đi hòa nhạc mà, nên đem vé tặng người khác rồi."
Tôi cứng đờ: "Nhưng em đem vé hòa nhạc tặng người khác rồi, còn mua gậy phát sáng, định xem Ngũ Nguyệt Thiên mà!"
Đó là Ngũ Nguyệt Thiên đó.
Bây giờ hai đứa tôi hai bàn tay trắng, nhìn nhau trân trân, là chẳng đi được cái nào nữa rồi.
Tôi nhớ tới một bài văn từng đọc, tên là "Món quà của Magi".
Một đôi vợ chồng nghèo muốn chuẩn bị quà Giáng Sinh cho đối phương.
Người vợ bán đi mái tóc dài đáng tự hào mua dây đồng hồ cho chồng.
Người chồng bán đi chiếc đồng hồ vàng gia truyền mua cho vợ một chiếc lược chải tóc đắt tiền tinh xảo.
Vốn là chạy về phía nhau, vì nhau bỏ ra thứ trân quý nhất, món quà đổi lại được lại trở nên chẳng có tác dụng gì.
Tôi và cậu ấy hình như cũng luôn như vậy.
Nhưng mặc dù đến cuối cùng chẳng có gì cả, tình yêu chân thành dành cho nhau, lại rõ ràng có thể thấy, đó là trân bảo vô giá hơn cả.
Tôi che mặt: "Phục rồi, lần sau nhất định phải nói rõ ràng trước, không thể lại dã tràng xe cát như thế này nữa."
Cậu ấy đăm chiêu nhìn tôi: "Đã đều không đi được, vậy chúng ta chi bằng làm chút chuyện khác?"
"Làm gì?"
Sau đó, tôi bất bình thay nhìn Giang tiên sinh.
Bộ lọc của tôi lại vỡ đầy đất rồi.
Đây đâu phải là học thần thanh lãnh, rõ ràng là cầm thú!
Được rồi được rồi, Giang tiên sinh, chúc anh Thất Tịch vui vẻ.
Thất Tịch năm sau chúng ta còn phải cùng nhau đón.
2023.08.24
Hôm nay là sinh nhật tôi, tâm trạng rất bất ngờ.
Giang tiên sinh sắp xếp cho tôi một ngày sung túc hoàn mỹ.
Sau đó về đến nhà, mở tủ trong thư phòng ra.
Bên trong nhét đầy quà.
Cậu ấy ngại ngùng nói: "Đây là chuẩn bị cho em những năm này, em không cho anh tặng, nhưng anh nhìn thấy những thứ này, liền nghĩ muốn mua cho em."
Son môi và giày cao gót năm hai mươi tuổi.
Máy tính bảng và bảng vẽ tay năm hai mươi mốt tuổi.
Âu phục và túi xách năm hai mươi hai tuổi.
Lắc tay và đồng hồ năm hai mươi ba tuổi.
Máy ảnh và máy tính năm hai mươi bốn tuổi.
A, đều thực dụng quá.
"Cho nên," Tôi vẻ mặt mong chờ, "Quà năm hai mươi lăm tuổi là gì thế?"
Cậu ấy ngồi xổm xuống, mở một chiếc hộp nhỏ ra: "Là lời cầu hôn đến muộn."
"Bạn học Cá Voi, em có nguyện ý gả cho bạn học Y của em không?"
Tôi vươn tay ra: "Em nguyện ý."
Tôi thích món quà sinh nhật năm hai mươi lăm tuổi quá đi.
Giang tiên sinh, điều ước sinh nhật năm nay của em là, chúc chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.
Năm năm tháng tháng không chia lìa.
2023.11.19
Tâm trạng hôm nay rất bình yên.
Trước khi chính thức tổ chức hôn lễ, chúng tôi chuyển về quê sống một thời gian, thuê nhà ở gần trường cấp ba cũ.
Chúng tôi về trường cũ.
Bác bảo vệ chặn chúng tôi lại, nói với Giang tiên sinh: "Nhìn tướng mạo cậu hơi quen quen."
"Cháu là Giang Tự Hoài."
Người đàn ông trên tường danh nhân của trường học này, mặt và tên chính là danh thiếp tốt nhất.
Bác bảo vệ bừng tỉnh đại ngộ, bác bảo chúng tôi đợi chút, sau đó tìm ra một tấm bưu thiếp, đưa cho Giang tiên sinh: "Đây là mấy năm trước có người gửi cho cậu, có điều lúc đó cậu đã không còn ở trường này nữa."
Đó là một tấm bưu thiếp phong cảnh đến từ Tây Nguyên, bên trên viết một câu thơ: "Không có ai có thể so sánh với anh, bắt đầu từ khoảnh khắc em yêu anh."
Vẫn như cũ không có ký tên, Giang tiên sinh đánh giá tôi.
Tôi giơ tay thừa nhận: "Được rồi được rồi, là em đấy."
Năm đó đón năm mới, cậu ấy đến tìm tôi tìm không thấy, vòng đi vòng lại tôi lại đến bên cạnh cậu ấy.
Bưu thiếp tôi gửi cho cậu ấy không bị mất, nhiều năm sau gửi đến tận tay cậu ấy.
Cậu ấy lại muốn khóc rồi.
Chúc Giang tiên sinh, đừng đau lòng buồn bã nữa nhé. Quá khứ đã qua rồi, sau này em sẽ mãi mãi ở bên anh.
2023.12.08
Hôm nay tuyết rơi rồi, tâm trạng rất hoài niệm.
Mấy ngày nghỉ này, ngày nào chúng tôi cũng đi dạo trường cấp ba.
Giang tiên sinh không biết tìm đâu ra bóng tennis, cứ đòi đánh với tôi.
Sau đó lại cùng tôi đi trong tuyết, có ô cũng không che.
Tôi hiểu ý của cậu ấy.
Giang Tự Hoài và Tô Kình mười lăm tuổi muốn cùng nhau đánh tennis.
Giang Tự Hoài và Tô Kình mười sáu tuổi muốn cùng nhau đi trong tuyết cùng bạc đầu.
Cậu ấy đây là đang dốc sức bù đắp tiếc nuối thanh xuân của chúng tôi.
Chúng tôi của khi xưa ấy nhỏ bé, ôm hy vọng lại vô vọng, hèn mọn đến trong bụi bặm, vào mùa hè năm nay, cuối cùng cũng nở hoa.
Giang tiên sinh, chỉ cần cuối cùng là anh, tiếc nuối cũng không tính là tiếc nuối.
Chúc anh cũng vậy.
2023.12.10
Hôm nay đi cây ước nguyện trong núi, tâm trạng dở khóc dở cười.
Giang tiên sinh tìm thẻ ước nguyện năm đó của cậu ấy ra chẻ làm hai nửa, đập nát bấy nửa có Cố Chi Hành, cẩn thận cất kỹ nửa có viết tên tôi.
Sao lại trẻ con như vậy chứ.
Tôi bất lực: "Sao lại có người chúc cô gái mình thích và chàng trai khác vĩnh kết đồng tâm chứ?"
Cậu ấy nói: "Là lúc đó anh đầu óc hồ đồ."
Lại nói: "May mà không linh, nếu không bây giờ anh chẳng có chỗ mà khóc."
Nói thì nói vậy, cậu ấy lại mua một tấm mới, trịnh trọng viết lên tên tôi và cậu ấy.
Tô Kình, Giang Tự Hoài, vĩnh kết đồng tâm.
Lúc này cậu ấy mới hài lòng, dẫn tôi xuống núi.
Giang tiên sinh, chúc chúng ta có thể vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu giai lão.
2023.12.25
Hôm nay tổ chức hôn lễ.
Thân bằng hảo hữu đều đến chúc phúc chúng tôi.
Nhan Nhan biết được Giang tiên sinh cũng giống tôi thích mà không nói, chỉ biết lặng lẽ đối tốt với tôi, câm nín không nói lên lời: "Hai vợ chồng cậu, không biết nói là kẻ câm, hay là Bồ Tát sống nữa."
Tôi xách váy cưới, nhìn Giang Tự Hoài mặc âu phục đang đi về phía tôi, cười rồi.
Tôi tên Tô Kình, mười lăm tuổi thích Giang Tự Hoài, cậu ấy cũng thích tôi, chỉ là sự yêu thích này ngoại trừ chính chúng tôi ra không ai hay biết.
Mười năm trôi qua, chúng tôi hai mươi lăm tuổi cuối cùng đã kết hôn, sự yêu thích này cuối cùng đã tuyên cáo với người bên cạnh.
Chúng tôi không còn yêu thầm nữa, chúng tôi yêu nhau công khai.
Nhân gian để lại cho họ đi, tôi chỉ cần vầng trăng này.
Đây là vầng trăng độc nhất thuộc về tôi.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi bày tỏ nỗi lòng với nhau, tâm trạng mây tan thấy trăng, bừng tỉnh sáng sủa.
"Bạn học Cá Voi."
"Bạn học Cá Voi."
"Bạn học Cá Voi."
Bạn học Y cứ cách một lát lại gọi tên tôi như vậy, tôi bị ồn đến đau đầu, giả vờ tức giận: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Không có gì, chính là muốn gọi chút thôi,"
Cậu ấy nói trước kia chỉ có thể gọi tôi trong nhật ký như vậy, bây giờ có thể không chút kiêng dè gọi tôi, đương nhiên phải bù lại những năm này.
Cậu ấy đúng là đồ ấu trĩ, kẻ phiền phức mà.
Cao lạnh nghiêm túc, không dính khói lửa nhân gian, tôi trước kia rốt cuộc có bộ lọc không phù hợp thực tế thế nào với bạn học Y vậy chứ.
Cậu ấy sáp lại xem tôi viết nhật ký, đối với xưng hô "Bạn học Y" này rất không hài lòng, bình luận sắc bén nói: "Chẳng thân mật chút nào."
"Vậy nên gọi là gì?"
Cậu ấy thốt ra: "Chi bằng gọi là Giang tiên sinh."
"Được thôi," Tôi gật đầu, ghé sát vào cậu ấy đọc lên, "Giang tiên sinh."
Sau đó tai cậu ấy hiểu sao lại đỏ lên.
Tai cậu ấy dễ đỏ quá, không chịu được trêu cũng không chịu được khen, đáng yêu quá.
Cậu ấy đột nhiên gọi tôi: "Giang phu nhân."
Đáng ghét, sao lại đánh lén nữa.
Cậu ấy cười đến sơn hà thất sắc: "Giang phu nhân, mặt em cũng thế kìa."
"Dáng vẻ em đỏ mặt, cũng rất đáng yêu."
A, đồ đáng ghét.
Vậy thì chúc cái đồ đáng ghét này, vĩnh viễn giữ lại một mặt như thế này trước mặt tôi.
2023.08.22
Hôm nay lễ Thất Tịch, tâm trạng mong chờ.
Giang tiên sinh chạy đến hỏi tôi, vé hòa nhạc ở đâu, nói thu dọn chút chuẩn bị xuất phát (gọi Giang tiên sinh có chút không quen, nhưng ai bảo người nào đó thích, thì chiều theo cậu ấy vậy, nếu không lại quậy nữa.)
Tôi ngẩn ra: "Không phải nói rõ cùng nhau đi xem ca nhạc Ngũ Nguyệt Thiên sao?"
Cậu ấy gãi đầu ngại ngùng: "Anh nghĩ là muốn cùng em đi hòa nhạc mà, nên đem vé tặng người khác rồi."
Tôi cứng đờ: "Nhưng em đem vé hòa nhạc tặng người khác rồi, còn mua gậy phát sáng, định xem Ngũ Nguyệt Thiên mà!"
Đó là Ngũ Nguyệt Thiên đó.
Bây giờ hai đứa tôi hai bàn tay trắng, nhìn nhau trân trân, là chẳng đi được cái nào nữa rồi.
Tôi nhớ tới một bài văn từng đọc, tên là "Món quà của Magi".
Một đôi vợ chồng nghèo muốn chuẩn bị quà Giáng Sinh cho đối phương.
Người vợ bán đi mái tóc dài đáng tự hào mua dây đồng hồ cho chồng.
Người chồng bán đi chiếc đồng hồ vàng gia truyền mua cho vợ một chiếc lược chải tóc đắt tiền tinh xảo.
Vốn là chạy về phía nhau, vì nhau bỏ ra thứ trân quý nhất, món quà đổi lại được lại trở nên chẳng có tác dụng gì.
Tôi và cậu ấy hình như cũng luôn như vậy.
Nhưng mặc dù đến cuối cùng chẳng có gì cả, tình yêu chân thành dành cho nhau, lại rõ ràng có thể thấy, đó là trân bảo vô giá hơn cả.
Tôi che mặt: "Phục rồi, lần sau nhất định phải nói rõ ràng trước, không thể lại dã tràng xe cát như thế này nữa."
Cậu ấy đăm chiêu nhìn tôi: "Đã đều không đi được, vậy chúng ta chi bằng làm chút chuyện khác?"
"Làm gì?"
Sau đó, tôi bất bình thay nhìn Giang tiên sinh.
Bộ lọc của tôi lại vỡ đầy đất rồi.
Đây đâu phải là học thần thanh lãnh, rõ ràng là cầm thú!
Được rồi được rồi, Giang tiên sinh, chúc anh Thất Tịch vui vẻ.
Thất Tịch năm sau chúng ta còn phải cùng nhau đón.
2023.08.24
Hôm nay là sinh nhật tôi, tâm trạng rất bất ngờ.
Giang tiên sinh sắp xếp cho tôi một ngày sung túc hoàn mỹ.
Sau đó về đến nhà, mở tủ trong thư phòng ra.
Bên trong nhét đầy quà.
Cậu ấy ngại ngùng nói: "Đây là chuẩn bị cho em những năm này, em không cho anh tặng, nhưng anh nhìn thấy những thứ này, liền nghĩ muốn mua cho em."
Son môi và giày cao gót năm hai mươi tuổi.
Máy tính bảng và bảng vẽ tay năm hai mươi mốt tuổi.
Âu phục và túi xách năm hai mươi hai tuổi.
Lắc tay và đồng hồ năm hai mươi ba tuổi.
Máy ảnh và máy tính năm hai mươi bốn tuổi.
A, đều thực dụng quá.
"Cho nên," Tôi vẻ mặt mong chờ, "Quà năm hai mươi lăm tuổi là gì thế?"
Cậu ấy ngồi xổm xuống, mở một chiếc hộp nhỏ ra: "Là lời cầu hôn đến muộn."
"Bạn học Cá Voi, em có nguyện ý gả cho bạn học Y của em không?"
Tôi vươn tay ra: "Em nguyện ý."
Tôi thích món quà sinh nhật năm hai mươi lăm tuổi quá đi.
Giang tiên sinh, điều ước sinh nhật năm nay của em là, chúc chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.
Năm năm tháng tháng không chia lìa.
2023.11.19
Tâm trạng hôm nay rất bình yên.
Trước khi chính thức tổ chức hôn lễ, chúng tôi chuyển về quê sống một thời gian, thuê nhà ở gần trường cấp ba cũ.
Chúng tôi về trường cũ.
Bác bảo vệ chặn chúng tôi lại, nói với Giang tiên sinh: "Nhìn tướng mạo cậu hơi quen quen."
"Cháu là Giang Tự Hoài."
Người đàn ông trên tường danh nhân của trường học này, mặt và tên chính là danh thiếp tốt nhất.
Bác bảo vệ bừng tỉnh đại ngộ, bác bảo chúng tôi đợi chút, sau đó tìm ra một tấm bưu thiếp, đưa cho Giang tiên sinh: "Đây là mấy năm trước có người gửi cho cậu, có điều lúc đó cậu đã không còn ở trường này nữa."
Đó là một tấm bưu thiếp phong cảnh đến từ Tây Nguyên, bên trên viết một câu thơ: "Không có ai có thể so sánh với anh, bắt đầu từ khoảnh khắc em yêu anh."
Vẫn như cũ không có ký tên, Giang tiên sinh đánh giá tôi.
Tôi giơ tay thừa nhận: "Được rồi được rồi, là em đấy."
Năm đó đón năm mới, cậu ấy đến tìm tôi tìm không thấy, vòng đi vòng lại tôi lại đến bên cạnh cậu ấy.
Bưu thiếp tôi gửi cho cậu ấy không bị mất, nhiều năm sau gửi đến tận tay cậu ấy.
Cậu ấy lại muốn khóc rồi.
Chúc Giang tiên sinh, đừng đau lòng buồn bã nữa nhé. Quá khứ đã qua rồi, sau này em sẽ mãi mãi ở bên anh.
2023.12.08
Hôm nay tuyết rơi rồi, tâm trạng rất hoài niệm.
Mấy ngày nghỉ này, ngày nào chúng tôi cũng đi dạo trường cấp ba.
Giang tiên sinh không biết tìm đâu ra bóng tennis, cứ đòi đánh với tôi.
Sau đó lại cùng tôi đi trong tuyết, có ô cũng không che.
Tôi hiểu ý của cậu ấy.
Giang Tự Hoài và Tô Kình mười lăm tuổi muốn cùng nhau đánh tennis.
Giang Tự Hoài và Tô Kình mười sáu tuổi muốn cùng nhau đi trong tuyết cùng bạc đầu.
Cậu ấy đây là đang dốc sức bù đắp tiếc nuối thanh xuân của chúng tôi.
Chúng tôi của khi xưa ấy nhỏ bé, ôm hy vọng lại vô vọng, hèn mọn đến trong bụi bặm, vào mùa hè năm nay, cuối cùng cũng nở hoa.
Giang tiên sinh, chỉ cần cuối cùng là anh, tiếc nuối cũng không tính là tiếc nuối.
Chúc anh cũng vậy.
2023.12.10
Hôm nay đi cây ước nguyện trong núi, tâm trạng dở khóc dở cười.
Giang tiên sinh tìm thẻ ước nguyện năm đó của cậu ấy ra chẻ làm hai nửa, đập nát bấy nửa có Cố Chi Hành, cẩn thận cất kỹ nửa có viết tên tôi.
Sao lại trẻ con như vậy chứ.
Tôi bất lực: "Sao lại có người chúc cô gái mình thích và chàng trai khác vĩnh kết đồng tâm chứ?"
Cậu ấy nói: "Là lúc đó anh đầu óc hồ đồ."
Lại nói: "May mà không linh, nếu không bây giờ anh chẳng có chỗ mà khóc."
Nói thì nói vậy, cậu ấy lại mua một tấm mới, trịnh trọng viết lên tên tôi và cậu ấy.
Tô Kình, Giang Tự Hoài, vĩnh kết đồng tâm.
Lúc này cậu ấy mới hài lòng, dẫn tôi xuống núi.
Giang tiên sinh, chúc chúng ta có thể vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu giai lão.
2023.12.25
Hôm nay tổ chức hôn lễ.
Thân bằng hảo hữu đều đến chúc phúc chúng tôi.
Nhan Nhan biết được Giang tiên sinh cũng giống tôi thích mà không nói, chỉ biết lặng lẽ đối tốt với tôi, câm nín không nói lên lời: "Hai vợ chồng cậu, không biết nói là kẻ câm, hay là Bồ Tát sống nữa."
Tôi xách váy cưới, nhìn Giang Tự Hoài mặc âu phục đang đi về phía tôi, cười rồi.
Tôi tên Tô Kình, mười lăm tuổi thích Giang Tự Hoài, cậu ấy cũng thích tôi, chỉ là sự yêu thích này ngoại trừ chính chúng tôi ra không ai hay biết.
Mười năm trôi qua, chúng tôi hai mươi lăm tuổi cuối cùng đã kết hôn, sự yêu thích này cuối cùng đã tuyên cáo với người bên cạnh.
Chúng tôi không còn yêu thầm nữa, chúng tôi yêu nhau công khai.
Nhân gian để lại cho họ đi, tôi chỉ cần vầng trăng này.
Đây là vầng trăng độc nhất thuộc về tôi.
Truyện Được Đề Xuất Khác
Đừng Bắt Tôi Yêu, Tôi Chỉ Muốn Cày Game
Tác giả: Kha Kha MaKe
Bạn Trai Tôi Là Ảnh Đế: Khi Sự Thật Bị Coi Là Trò Đùa "Ảo Tưởng"
Tác giả: Diệu Liêm
Thật Giả Thiên Kim: Bàn Cờ Của Nhị Tiểu Thư
Tác giả: 700 calo