Nhật Ký Yêu Thầm Của Hai Kẻ Nhát Gan - Chương 29
Chỉ có điều —— là cuốn nhật ký của tôi.
Cậu ấy mang theo nghi hoặc mở ra, sau đó ngẩn người, dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn tôi.
Tôi nở một nụ cười với cậu ấy.
Cậu ấy tiếp tục lật xuống, nước mắt dần dần dâng đầy hốc mắt.
"Hóa ra, hóa ra..." Cậu ấy che mắt, giọng nói khàn đặc, đứt quãng, "Tại sao không nói cho anh sớm hơn?
"Chúng ta vốn dĩ có thể... vốn dĩ có thể..." Cậu ấy không nói tiếp được nữa.
Tôi nói: "Lúc cấp ba là vì nhát gan, cậu quá ưu tú rồi, xa không thể với tới; nguyên nhân về sau cũng giống cậu, sợ phần tình cảm này quá nặng, ngược lại sẽ dọa cậu chạy mất."
"Là anh quá nhu nhược, để em đợi thời gian dài như vậy."
Tôi lắc đầu: "Không, là lỗi của em, em tự ti nhát gan, nói là rất thích, nhưng cái gì cũng không dám làm."
Sự yêu thích thời niên thiếu, luôn sẽ được mất chẳng an, thậm chí còn chưa có được, đã bắt đầu sợ hãi mất đi.
Cậu ấy thở dài, đi tới ôm lấy tôi: "Nếu lúc đầu anh không tự cho là thông minh đi câu lạc bộ Thư pháp, chúng ta có phải đã sớm thú nhận với nhau rồi không?"
Giọng tôi rầu rĩ: "Nếu em không mặc kệ tin đồn của em và Cố Chi Hành, có phải kết cục sẽ khác không?"
"Nếu lúc đó anh không trốn tránh đi Anh..."
"Nếu em đăng ký đi trường các anh trao đổi..."
Quá nhiều chữ nếu, không dám nghĩ kỹ, nếu không khó mà nguôi ngoai.
Chúng tôi bình tĩnh lại, nhìn nhau nín khóc mỉm cười.
Cậu ấy nắm tay tôi, không nỡ buông ra.
Tôi nhớ ra chuyện gì đó: "Bức tranh kia của em tệ thế sao? Cậu đều nhìn không ra là cậu?"
"Quả thực không giống lắm, thực ra anh cũng nghi ngờ có phải là anh không, nhưng vẫn không dám tin," Cậu ấy quay mặt đi, "Nói là không dám tin, chi bằng nói là sợ tin tưởng.
"Nếu em đã từng cũng thích anh, chúng ta vốn dĩ có thể sớm ở bên nhau. Vậy thì mỗi một lần nhu nhược của anh, đều là một con dao đâm vào tim anh, như vậy sẽ càng khó chịu hơn."
Tôi vô cùng có thể hiểu cậu ấy.
Bởi vì tôi cũng như vậy.
Rõ ràng bộ toàn tập Agatha kia, là manh mối vô cùng rõ ràng, nhưng tôi vẫn đang tìm những lời giải thích khác.
Tôi không dám có sự mong chờ không nên có, bởi vì không có mong chờ sẽ không thất vọng.
Tôi đã thất vọng quá nhiều lần rồi.
Cậu ấy cau chặt mày: "Anh đột nhiên càng muốn đánh Cố Chi Hành rồi.
"Cứ nghĩ đến chúng ta bỏ lỡ lâu như vậy, anh liền buồn quá, đúng là nỗ lực công cốc."
Tôi nghĩ một chút, vỗ vỗ tay cậu ấy an ủi: "Chính vì chúng ta đều đang nỗ lực vì đối phương, cho nên chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau."
Nếu bạn học Y không vì tôi đi câu lạc bộ Thư pháp, tôi cũng không có dũng khí đi câu lạc bộ Tennis, kết cục cũng như nhau.
"Hơn nữa chính vì đến không dễ dàng, về sau, chúng ta sẽ càng trân trọng nhau hơn."
Cậu ấy còn có vẻ chưa hài lòng, bĩu môi: "Chỉ biết nói mấy lời hay ho này cho qua chuyện với anh."
"Vậy, lời như thế này cậu thích nghe không?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, cười nói: "Bạn học Y, xin chào, em là bạn học Cá Voi của anh, thích anh mười năm rồi, sau này cũng sẽ luôn thích anh."
Cậu ấy nghiêm túc lại: "Bạn học Cá Voi, xin chào, anh là bạn học Y của em, thích em mười năm rồi, sau này sẽ thích em nhiều hơn em thích anh."
Hiện nay, Y đã có lời giải duy nhất.
Tôi, sau này không cần viết nhật ký yêu thầm nữa rồi.
Có thể viết thường nhật sau hôn nhân.
Cậu ấy mang theo nghi hoặc mở ra, sau đó ngẩn người, dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn tôi.
Tôi nở một nụ cười với cậu ấy.
Cậu ấy tiếp tục lật xuống, nước mắt dần dần dâng đầy hốc mắt.
"Hóa ra, hóa ra..." Cậu ấy che mắt, giọng nói khàn đặc, đứt quãng, "Tại sao không nói cho anh sớm hơn?
"Chúng ta vốn dĩ có thể... vốn dĩ có thể..." Cậu ấy không nói tiếp được nữa.
Tôi nói: "Lúc cấp ba là vì nhát gan, cậu quá ưu tú rồi, xa không thể với tới; nguyên nhân về sau cũng giống cậu, sợ phần tình cảm này quá nặng, ngược lại sẽ dọa cậu chạy mất."
"Là anh quá nhu nhược, để em đợi thời gian dài như vậy."
Tôi lắc đầu: "Không, là lỗi của em, em tự ti nhát gan, nói là rất thích, nhưng cái gì cũng không dám làm."
Sự yêu thích thời niên thiếu, luôn sẽ được mất chẳng an, thậm chí còn chưa có được, đã bắt đầu sợ hãi mất đi.
Cậu ấy thở dài, đi tới ôm lấy tôi: "Nếu lúc đầu anh không tự cho là thông minh đi câu lạc bộ Thư pháp, chúng ta có phải đã sớm thú nhận với nhau rồi không?"
Giọng tôi rầu rĩ: "Nếu em không mặc kệ tin đồn của em và Cố Chi Hành, có phải kết cục sẽ khác không?"
"Nếu lúc đó anh không trốn tránh đi Anh..."
"Nếu em đăng ký đi trường các anh trao đổi..."
Quá nhiều chữ nếu, không dám nghĩ kỹ, nếu không khó mà nguôi ngoai.
Chúng tôi bình tĩnh lại, nhìn nhau nín khóc mỉm cười.
Cậu ấy nắm tay tôi, không nỡ buông ra.
Tôi nhớ ra chuyện gì đó: "Bức tranh kia của em tệ thế sao? Cậu đều nhìn không ra là cậu?"
"Quả thực không giống lắm, thực ra anh cũng nghi ngờ có phải là anh không, nhưng vẫn không dám tin," Cậu ấy quay mặt đi, "Nói là không dám tin, chi bằng nói là sợ tin tưởng.
"Nếu em đã từng cũng thích anh, chúng ta vốn dĩ có thể sớm ở bên nhau. Vậy thì mỗi một lần nhu nhược của anh, đều là một con dao đâm vào tim anh, như vậy sẽ càng khó chịu hơn."
Tôi vô cùng có thể hiểu cậu ấy.
Bởi vì tôi cũng như vậy.
Rõ ràng bộ toàn tập Agatha kia, là manh mối vô cùng rõ ràng, nhưng tôi vẫn đang tìm những lời giải thích khác.
Tôi không dám có sự mong chờ không nên có, bởi vì không có mong chờ sẽ không thất vọng.
Tôi đã thất vọng quá nhiều lần rồi.
Cậu ấy cau chặt mày: "Anh đột nhiên càng muốn đánh Cố Chi Hành rồi.
"Cứ nghĩ đến chúng ta bỏ lỡ lâu như vậy, anh liền buồn quá, đúng là nỗ lực công cốc."
Tôi nghĩ một chút, vỗ vỗ tay cậu ấy an ủi: "Chính vì chúng ta đều đang nỗ lực vì đối phương, cho nên chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau."
Nếu bạn học Y không vì tôi đi câu lạc bộ Thư pháp, tôi cũng không có dũng khí đi câu lạc bộ Tennis, kết cục cũng như nhau.
"Hơn nữa chính vì đến không dễ dàng, về sau, chúng ta sẽ càng trân trọng nhau hơn."
Cậu ấy còn có vẻ chưa hài lòng, bĩu môi: "Chỉ biết nói mấy lời hay ho này cho qua chuyện với anh."
"Vậy, lời như thế này cậu thích nghe không?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, cười nói: "Bạn học Y, xin chào, em là bạn học Cá Voi của anh, thích anh mười năm rồi, sau này cũng sẽ luôn thích anh."
Cậu ấy nghiêm túc lại: "Bạn học Cá Voi, xin chào, anh là bạn học Y của em, thích em mười năm rồi, sau này sẽ thích em nhiều hơn em thích anh."
Hiện nay, Y đã có lời giải duy nhất.
Tôi, sau này không cần viết nhật ký yêu thầm nữa rồi.
Có thể viết thường nhật sau hôn nhân.
Truyện Được Đề Xuất Khác
Tôi Vừa Xuyên Sách, Nam Chính Đã Đọc Được Suy Nghĩ Của Tôi
Tác giả: Mao tử Mino
Tiểu Ớt Ngang Tàn Cuối Cùng Cũng Đợi Được Anh Rồi
Tác giả: Tùng Lật Nãi Du Cao
Lời Thú Nhận Vụng Về Của Chu Tổng
Tác giả: Song Mộc Tảo Thập