Nhật Ký Yêu Thầm Của Hai Kẻ Nhát Gan - Chương 2
Tôi phải xưng hô với cô ấy thế nào đây?
Gọi Tô Kình hình như hơi trang trọng.
Nhưng mà A Kình, Tiểu Kình, Kình Kình gì đó, lại có chút ngại ngùng.
Vẫn phải đợi quan hệ thân mật hơn chút nữa...
Vậy gọi cô ấy là bạn học Cá Voi đi.
Rất vui khi chúng ta có thể ở cùng một trường, bạn học Cá Voi.
Chúc cậu khai giảng thuận lợi.
【Nhật ký Tô Kình】
2013.09.02
Hôm nay đại hội khối, tâm trạng phức tạp.
Hội nghị nhàm chán và dài dòng.
Tôi nhìn chằm chằm vào gáy bạn học phía trước ngẩn người.
Cho đến khi lãnh đạo trường tuyên bố mời đại diện tân sinh viên Giang Tự Hoài lên sân khấu phát biểu.
Tôi ngẩng đầu ném cho một ánh mắt để tỏ sự tôn trọng.
Ai ngờ cái nhìn này khiến tôi ngây ngẩn.
Người đứng trên sân khấu, rõ ràng chính là chàng trai tôi gặp ở phố Phong Bình hồi nghỉ hè!
Hóa ra, chúng ta còn có thể gặp lại.
Hóa ra, anh ấy chính là Giang Tự Hoài.
Anh ấy không chỉ đẹp trai, còn ưu tú như vậy.
Nhịp tim đột ngột gia tốc, khiến tôi không dám nhìn anh.
Chỉ lúc bài phát biểu sắp kết thúc mới lấy hết can đảm ngẩng đầu liếc một cái.
Ánh mắt chúng tôi hình như ngắn ngủi giao nhau giữa không trung.
Sau đó anh nhanh chóng dời đi, chắc là ngẫu nhiên quét qua khu vực của tôi thôi.
Tôi thấy tay cầm micro của anh khẽ run lên một cái.
Cực kỳ nhỏ, không biết có phải ảo giác hay không.
Đứng nhất khối cũng biết căng thẳng sao?
Đáng yêu quá...
Tôi không kìm chế được mà nghĩ như vậy.
Nghe người ta nói, con trai thích một người là cảm thấy cô ấy đáng thương.
Còn con gái thì là cảm thấy đối phương đáng yêu.
Tuy rằng bây giờ kết luận có hơi võ đoán.
Tôi khoảng chừng tám phần có lẽ là, thích Giang Tự Hoài.
【Nhật ký Giang Tự Hoài】
2013.09.02
Đại diện khối lên sân khấu phát biểu diễn thuyết.
Cái bản thảo rách nát gì, viết chẳng có chút trình độ nào.
Còn không bằng tôi tự freestyle.
Vốn dĩ chẳng có gì.
Nghĩ đến bạn học Cá Voi cũng ở trong đám người bên dưới.
Tôi có tâm muốn chết luôn cho rồi.
Toang rồi toang rồi.
Cô ấy có cảm thấy tôi ngốc chết đi được không?
Có cảm thấy tôi là con mọt sách không?
Cô ấy từ đầu đến cuối đều không nhìn tôi.
Tôi sắp nhìn cô ấy đến thủng một lỗ, cô ấy vẫn cứ cúi đầu.
Nội dung diễn thuyết này thật sự nhàm chán đến thế sao?
Đợi tôi sắp nói xong, cuối cùng cô ấy cũng đại phát từ bi.
Chịu chia cho tôi một ánh mắt.
A a a đối mắt rồi!
Đột nhiên căng thẳng quá, tay run quá.
Tôi rất không có tiền đồ mà nhìn sang chỗ khác.
Ừm, giao lưu ánh mắt với những khán giả khác nhau, là tố chất cơ bản của người diễn thuyết.
Chỉ là mất mặt quá.
Sau này mấy việc như vầy, nói gì tôi cũng không nhận nữa.
Bạn học Cá Voi, chúc cậu ngày thứ hai đi học vui vẻ.
【Nhật ký Tô Kình】
2013.9.9
Hôm nay tổ chức hoạt động câu lạc bộ, tâm trạng khổ não.
Gần đây tôi thích một người, tạm thời gọi cậu ấy là bạn học Y đi.
Y, là ẩn số, là giá trị chờ xác định, là kết cục còn chưa biết.
Sau đại hội khối, tôi luôn cố ý vô tình lưu tâm tin tức về bạn học Y.
Cậu ấy khác lớp với tôi, bình thường không có cơ hội giao lưu gì.
Ngay cả số lần gặp mặt cũng đếm trên đầu ngón tay.
Không ít nữ sinh thích cậu ấy, thường xuyên thảo luận tất cả những gì liên quan đến cậu ấy.
Do đó tôi chẳng tốn chút sức lực nào cũng biết cậu ấy thích đánh tennis.
Định gia nhập câu lạc bộ Tennis.
Tôi rất muốn ở gần cậu ấy một chút.
Thế là tôi vào phút chót sửa lại đơn đăng ký.
Đổi câu lạc bộ Thư pháp thành câu lạc bộ Tennis.
Bắt đầu từ buổi sáng, tôi đã mong chờ hoạt động câu lạc bộ sau khi tan học.
Nhưng mà, đợi đến lúc thật sự tới sân tennis.
Phát hiện nữ sinh lao đến vì bạn học Y nhiều vô số kể.
Bản thân bạn học Y lại không đến.
Mọi người bàn tán xôn xao, oán thán tin đồn giả dối.
Lại nói bạn học Y vì hoa khôi Dư Minh Mị mà đổi sang câu lạc bộ Thư pháp.
Hai nhà bọn họ là thế giao, cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt.
Câu lạc bộ Thư pháp!
Trong lòng tôi một bên oán trách bản thân tại sao tay nhanh đi sửa lại.
Một bên lại nghĩ, cho dù không sửa thì thế nào chứ?
Bạn học Y đã có người mình thích rồi mà.
Đúng vậy, cậu ấy chói mắt như thế.
Tự nhiên phải tìm một người các phương diện đều xứng đôi mới phải.
Người đó đương nhiên sẽ không phải là tôi.
Người có thành tích không tốt, chẳng chút nổi bật, tính cách lại trầm mặc.
Tôi nhìn chiếc vợt bóng và bộ đồ thể thao mới tinh.
Cảm giác bản thân giống như một kẻ ngốc bi thương.
Tất cả những gì đã làm đều chẳng có ý nghĩa gì.
Đúng là si tâm vọng tưởng, kẻ ngốc nói mộng.
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
May mà Cố Chi Hành cũng ở câu lạc bộ Tennis.
Gọi Tô Kình hình như hơi trang trọng.
Nhưng mà A Kình, Tiểu Kình, Kình Kình gì đó, lại có chút ngại ngùng.
Vẫn phải đợi quan hệ thân mật hơn chút nữa...
Vậy gọi cô ấy là bạn học Cá Voi đi.
Rất vui khi chúng ta có thể ở cùng một trường, bạn học Cá Voi.
Chúc cậu khai giảng thuận lợi.
【Nhật ký Tô Kình】
2013.09.02
Hôm nay đại hội khối, tâm trạng phức tạp.
Hội nghị nhàm chán và dài dòng.
Tôi nhìn chằm chằm vào gáy bạn học phía trước ngẩn người.
Cho đến khi lãnh đạo trường tuyên bố mời đại diện tân sinh viên Giang Tự Hoài lên sân khấu phát biểu.
Tôi ngẩng đầu ném cho một ánh mắt để tỏ sự tôn trọng.
Ai ngờ cái nhìn này khiến tôi ngây ngẩn.
Người đứng trên sân khấu, rõ ràng chính là chàng trai tôi gặp ở phố Phong Bình hồi nghỉ hè!
Hóa ra, chúng ta còn có thể gặp lại.
Hóa ra, anh ấy chính là Giang Tự Hoài.
Anh ấy không chỉ đẹp trai, còn ưu tú như vậy.
Nhịp tim đột ngột gia tốc, khiến tôi không dám nhìn anh.
Chỉ lúc bài phát biểu sắp kết thúc mới lấy hết can đảm ngẩng đầu liếc một cái.
Ánh mắt chúng tôi hình như ngắn ngủi giao nhau giữa không trung.
Sau đó anh nhanh chóng dời đi, chắc là ngẫu nhiên quét qua khu vực của tôi thôi.
Tôi thấy tay cầm micro của anh khẽ run lên một cái.
Cực kỳ nhỏ, không biết có phải ảo giác hay không.
Đứng nhất khối cũng biết căng thẳng sao?
Đáng yêu quá...
Tôi không kìm chế được mà nghĩ như vậy.
Nghe người ta nói, con trai thích một người là cảm thấy cô ấy đáng thương.
Còn con gái thì là cảm thấy đối phương đáng yêu.
Tuy rằng bây giờ kết luận có hơi võ đoán.
Tôi khoảng chừng tám phần có lẽ là, thích Giang Tự Hoài.
【Nhật ký Giang Tự Hoài】
2013.09.02
Đại diện khối lên sân khấu phát biểu diễn thuyết.
Cái bản thảo rách nát gì, viết chẳng có chút trình độ nào.
Còn không bằng tôi tự freestyle.
Vốn dĩ chẳng có gì.
Nghĩ đến bạn học Cá Voi cũng ở trong đám người bên dưới.
Tôi có tâm muốn chết luôn cho rồi.
Toang rồi toang rồi.
Cô ấy có cảm thấy tôi ngốc chết đi được không?
Có cảm thấy tôi là con mọt sách không?
Cô ấy từ đầu đến cuối đều không nhìn tôi.
Tôi sắp nhìn cô ấy đến thủng một lỗ, cô ấy vẫn cứ cúi đầu.
Nội dung diễn thuyết này thật sự nhàm chán đến thế sao?
Đợi tôi sắp nói xong, cuối cùng cô ấy cũng đại phát từ bi.
Chịu chia cho tôi một ánh mắt.
A a a đối mắt rồi!
Đột nhiên căng thẳng quá, tay run quá.
Tôi rất không có tiền đồ mà nhìn sang chỗ khác.
Ừm, giao lưu ánh mắt với những khán giả khác nhau, là tố chất cơ bản của người diễn thuyết.
Chỉ là mất mặt quá.
Sau này mấy việc như vầy, nói gì tôi cũng không nhận nữa.
Bạn học Cá Voi, chúc cậu ngày thứ hai đi học vui vẻ.
【Nhật ký Tô Kình】
2013.9.9
Hôm nay tổ chức hoạt động câu lạc bộ, tâm trạng khổ não.
Gần đây tôi thích một người, tạm thời gọi cậu ấy là bạn học Y đi.
Y, là ẩn số, là giá trị chờ xác định, là kết cục còn chưa biết.
Sau đại hội khối, tôi luôn cố ý vô tình lưu tâm tin tức về bạn học Y.
Cậu ấy khác lớp với tôi, bình thường không có cơ hội giao lưu gì.
Ngay cả số lần gặp mặt cũng đếm trên đầu ngón tay.
Không ít nữ sinh thích cậu ấy, thường xuyên thảo luận tất cả những gì liên quan đến cậu ấy.
Do đó tôi chẳng tốn chút sức lực nào cũng biết cậu ấy thích đánh tennis.
Định gia nhập câu lạc bộ Tennis.
Tôi rất muốn ở gần cậu ấy một chút.
Thế là tôi vào phút chót sửa lại đơn đăng ký.
Đổi câu lạc bộ Thư pháp thành câu lạc bộ Tennis.
Bắt đầu từ buổi sáng, tôi đã mong chờ hoạt động câu lạc bộ sau khi tan học.
Nhưng mà, đợi đến lúc thật sự tới sân tennis.
Phát hiện nữ sinh lao đến vì bạn học Y nhiều vô số kể.
Bản thân bạn học Y lại không đến.
Mọi người bàn tán xôn xao, oán thán tin đồn giả dối.
Lại nói bạn học Y vì hoa khôi Dư Minh Mị mà đổi sang câu lạc bộ Thư pháp.
Hai nhà bọn họ là thế giao, cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt.
Câu lạc bộ Thư pháp!
Trong lòng tôi một bên oán trách bản thân tại sao tay nhanh đi sửa lại.
Một bên lại nghĩ, cho dù không sửa thì thế nào chứ?
Bạn học Y đã có người mình thích rồi mà.
Đúng vậy, cậu ấy chói mắt như thế.
Tự nhiên phải tìm một người các phương diện đều xứng đôi mới phải.
Người đó đương nhiên sẽ không phải là tôi.
Người có thành tích không tốt, chẳng chút nổi bật, tính cách lại trầm mặc.
Tôi nhìn chiếc vợt bóng và bộ đồ thể thao mới tinh.
Cảm giác bản thân giống như một kẻ ngốc bi thương.
Tất cả những gì đã làm đều chẳng có ý nghĩa gì.
Đúng là si tâm vọng tưởng, kẻ ngốc nói mộng.
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
May mà Cố Chi Hành cũng ở câu lạc bộ Tennis.
Truyện Được Đề Xuất Khác
Tạm Biệt Tảng Băng Tệ Bạc: Tôi Còn Sự Nghiệp Và Tình Yêu Phía Trước
Tác giả: Tuệ Tuệ
Tổng Tài Hối Hận: Vợ Cũ Đã Lên Máy Bay
Tác giả: Tây Thi cô nương
Tôi Phải Tiến Về Phía Trước Rồi, Biện Hành
Tác giả: Thư Tể