Nhật Ký Yêu Thầm Của Hai Kẻ Nhát Gan - Chương 12
【Nhật ký Giang Tự Hoài】
2015.02.14
Trước kia tôi luôn sẽ tạo cơ hội tình cờ gặp bạn học Cá Voi.
Hoặc là nhìn từ xa một cái.
Kể từ khi biết cô ấy có bạn trai, tôi buộc phải tránh mặt cô ấy.
Sợ gặp cô ấy, bản thân càng lún càng sâu, khó mà kiềm chế.
Nhưng không gặp cô ấy, lại không nhịn được nghĩ, bây giờ cô ấy đang làm gì nhỉ?
Bạn học Cá Voi.
Bạn học Cá Voi.
Cá. Voi. Bạn. Học.
Cá. Voi. Bạn. Học.
Không được rồi, trong đầu tràn ngập đều là bạn học Cá Voi.
Dấu chấm viết xuống cũng giống như cá voi đang nhả bong bóng.
Trong tai nghe đang phát bài hát của Ngũ Nguyệt Thiên.
【Không sao cả, thế giới của em, hãy để em sở hữu】
【Không làm phiền, là sự dịu dàng của anh】
【Không biết, không rõ, không muốn】
【Tại sao trái tim anh】
【Rõ ràng là muốn lại gần, lại cô đơn đến bình minh】
【...】
Cho dù Cá Voi có bạn trai, tớ không đi làm phiền, cũng có thể thầm lặng thích mà nhỉ.
Nghĩ một chút cũng chẳng có quan hệ gì đâu nhỉ?
Không làm phiền, là sự dịu dàng của tớ.
Bạn học Cá Voi, cho dù tớ không có tư cách, vẫn chúc cậu Valentine vui vẻ.
【Nhật ký Tô Kình】
2015.03.10
Hôm nay tâm trạng lên xuống thất thường.
Gần đây thành tích của tôi tăng lên vững chắc, đã bắt đầu nhận được sự coi trọng của giáo viên. Hội nghị hướng dẫn học sinh mũi nhọn của khối, tôi cũng vinh hạnh được tham gia.
Tôi cứ như thế lại gặp được bạn học Y.
Nói ra cũng lạ, trước kia tôi cố ý hay vô tình luôn có thể gặp được cậu ấy, ở nhà ăn, ở sân vận động, hoặc là ở cầu thang.
Nhưng từ lúc học kỳ trước sắp kết thúc đến giờ, luôn không gặp được cậu ấy, có lẽ là cậu ấy bận quá chăng.
Bên trái tôi là Cố Chi Hành, bên phải chính là bạn học Y.
Khoảng cách gần như vậy, tôi đều có thể nghe rõ tiếng hít thở của cậu ấy, và cả nhịp tim ngày càng nhanh của chính mình.
Cuộc họp hai tiếng đồng hồ, cậu ấy vẫn luôn ngồi bên cạnh tôi nha.
Giáo viên vẫn chưa đến, rất muốn bắt chuyện với cậu ấy, chi bằng bắt đầu từ việc mượn một cây bút đi.
Tôi còn chưa mở miệng, liền ho khan dữ dội.
—— Suýt chút nữa thì quên, buổi sáng tôi bị cảm, có xu hướng ngày càng nghiêm trọng.
Cảm giác trong hơi thở toàn là virus.
Quả nhiên, bạn học Y cau mày, nhìn tôi đầy dò xét, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Có phải ghét bỏ tôi rồi không?
Tôi quyết đoán đổi chỗ với Cố Chi Hành, vị trí của cậu ấy ở ngoài rìa, bên cạnh không có người.
Sợ lây cảm cúm cho bạn học Y, cũng không muốn cậu ấy vì tiếng ho của tôi mà nảy sinh chán ghét với tôi.
Phải biết là, không thích không sao cả, nếu bị người mình thích ghét bỏ, vậy thì đúng là khiến người ta muốn khóc không ra nước mắt.
Tôi có thể cảm nhận được bạn học Y tâm trạng không tốt, là gặp phải đề khó gì sao? Hay là áp lực học tập lớn quá?
Cũng không thể là vì tôi vừa nãy ho khan mà cứ chau mày ủ dột mãi chứ.
Rõ ràng biết tùy ý phỏng đoán là không tốt, nhưng cứ không nhịn được mà suy nghĩ lung tung. Tất cả những gì liên quan đến bạn học Y, tôi dường như đều không có cách nào thản nhiên xử trí.
Bạn học Y, mau chóng vui vẻ lên nha.
【Nhật ký Giang Tự Hoài】
2015.03.10
Hội nghị hướng dẫn học sinh mũi nhọn, hướng dẫn cái gì không biết.
Tôi chỉ biết bạn học Cá Voi ngồi bên cạnh tôi.
Rất muốn nói chuyện với cô ấy.
Cho dù cô ấy có bạn trai, nói một câu chắc không phạm pháp đâu nhỉ?
Nhưng tôi còn chưa mở miệng, bạn học Cá Voi đột nhiên ho khan.
Cô ấy bị cảm sao?
Tôi nhíu mày, gã con trai kia làm sao thế, đều không biết chăm sóc tốt bạn học Cá Voi sao?
Cứ tiếp tục thế này sao tôi yên tâm giao bạn học Cá Voi cho cậu ta?
Tôi còn chưa kịp đưa ra phản ứng gì, lời quan tâm mắc kẹt trong cổ họng.
Trơ mắt nhìn bạn học Cá Voi và gã kia đổi chỗ.
Bạn học Cá Voi ghét tôi đến thế sao?
Ngay cả một câu cũng không muốn nói với tôi.
Với gã kia thì có thể cười cười nói nói, nói chuyện trên trời dưới đất.
Tôi thật sự rất muốn đánh gã kia một trận, đúng là nhìn thế nào cũng không thuận mắt.
... Tôi nhịn.
Giờ cơm tối, đi hiệu thuốc ở cổng trường mua thuốc hiệu quả rõ rệt.
Lần nữa đặt lên chỗ ngồi của bạn học Cá Voi.
Không thể không nói, trèo cửa sổ vào lớp khác thạo như này, cả cái trường Nhất Trung này ngoài tôi ra còn ai vào đây?
Có điều, trên bàn cô ấy đã có thuốc rồi.
Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy cô độc lại buồn bã.
Tôi hiểu, tôi vượt quá giới hạn rồi.
Thế là lại cầm thuốc về.
Có đôi khi tôi thậm chí mong chờ, tất cả những gì tôi làm có thể bị bạn học Cá Voi phát hiện.
Cho dù là bị bắt tại trận.
Như vậy cô ấy hỏi tới.
Tôi liền có thể thuận nước đẩy thuyền nói: "Đúng vậy, tớ thích cậu, lâu lắm rồi."
Muốn trộm bạn học Cá Voi đi, biến nhỏ lại bỏ vào trong túi.
Sau đó cùng cô ấy bỏ trốn lên mặt trăng.
Bạn học Cá Voi, chúc cậu bình an khỏe mạnh, ít bị bệnh.
【Nhật ký Tô Kình】
2015.03.20
Hôm nay tâm trạng sầu muộn.
2015.02.14
Trước kia tôi luôn sẽ tạo cơ hội tình cờ gặp bạn học Cá Voi.
Hoặc là nhìn từ xa một cái.
Kể từ khi biết cô ấy có bạn trai, tôi buộc phải tránh mặt cô ấy.
Sợ gặp cô ấy, bản thân càng lún càng sâu, khó mà kiềm chế.
Nhưng không gặp cô ấy, lại không nhịn được nghĩ, bây giờ cô ấy đang làm gì nhỉ?
Bạn học Cá Voi.
Bạn học Cá Voi.
Cá. Voi. Bạn. Học.
Cá. Voi. Bạn. Học.
Không được rồi, trong đầu tràn ngập đều là bạn học Cá Voi.
Dấu chấm viết xuống cũng giống như cá voi đang nhả bong bóng.
Trong tai nghe đang phát bài hát của Ngũ Nguyệt Thiên.
【Không sao cả, thế giới của em, hãy để em sở hữu】
【Không làm phiền, là sự dịu dàng của anh】
【Không biết, không rõ, không muốn】
【Tại sao trái tim anh】
【Rõ ràng là muốn lại gần, lại cô đơn đến bình minh】
【...】
Cho dù Cá Voi có bạn trai, tớ không đi làm phiền, cũng có thể thầm lặng thích mà nhỉ.
Nghĩ một chút cũng chẳng có quan hệ gì đâu nhỉ?
Không làm phiền, là sự dịu dàng của tớ.
Bạn học Cá Voi, cho dù tớ không có tư cách, vẫn chúc cậu Valentine vui vẻ.
【Nhật ký Tô Kình】
2015.03.10
Hôm nay tâm trạng lên xuống thất thường.
Gần đây thành tích của tôi tăng lên vững chắc, đã bắt đầu nhận được sự coi trọng của giáo viên. Hội nghị hướng dẫn học sinh mũi nhọn của khối, tôi cũng vinh hạnh được tham gia.
Tôi cứ như thế lại gặp được bạn học Y.
Nói ra cũng lạ, trước kia tôi cố ý hay vô tình luôn có thể gặp được cậu ấy, ở nhà ăn, ở sân vận động, hoặc là ở cầu thang.
Nhưng từ lúc học kỳ trước sắp kết thúc đến giờ, luôn không gặp được cậu ấy, có lẽ là cậu ấy bận quá chăng.
Bên trái tôi là Cố Chi Hành, bên phải chính là bạn học Y.
Khoảng cách gần như vậy, tôi đều có thể nghe rõ tiếng hít thở của cậu ấy, và cả nhịp tim ngày càng nhanh của chính mình.
Cuộc họp hai tiếng đồng hồ, cậu ấy vẫn luôn ngồi bên cạnh tôi nha.
Giáo viên vẫn chưa đến, rất muốn bắt chuyện với cậu ấy, chi bằng bắt đầu từ việc mượn một cây bút đi.
Tôi còn chưa mở miệng, liền ho khan dữ dội.
—— Suýt chút nữa thì quên, buổi sáng tôi bị cảm, có xu hướng ngày càng nghiêm trọng.
Cảm giác trong hơi thở toàn là virus.
Quả nhiên, bạn học Y cau mày, nhìn tôi đầy dò xét, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Có phải ghét bỏ tôi rồi không?
Tôi quyết đoán đổi chỗ với Cố Chi Hành, vị trí của cậu ấy ở ngoài rìa, bên cạnh không có người.
Sợ lây cảm cúm cho bạn học Y, cũng không muốn cậu ấy vì tiếng ho của tôi mà nảy sinh chán ghét với tôi.
Phải biết là, không thích không sao cả, nếu bị người mình thích ghét bỏ, vậy thì đúng là khiến người ta muốn khóc không ra nước mắt.
Tôi có thể cảm nhận được bạn học Y tâm trạng không tốt, là gặp phải đề khó gì sao? Hay là áp lực học tập lớn quá?
Cũng không thể là vì tôi vừa nãy ho khan mà cứ chau mày ủ dột mãi chứ.
Rõ ràng biết tùy ý phỏng đoán là không tốt, nhưng cứ không nhịn được mà suy nghĩ lung tung. Tất cả những gì liên quan đến bạn học Y, tôi dường như đều không có cách nào thản nhiên xử trí.
Bạn học Y, mau chóng vui vẻ lên nha.
【Nhật ký Giang Tự Hoài】
2015.03.10
Hội nghị hướng dẫn học sinh mũi nhọn, hướng dẫn cái gì không biết.
Tôi chỉ biết bạn học Cá Voi ngồi bên cạnh tôi.
Rất muốn nói chuyện với cô ấy.
Cho dù cô ấy có bạn trai, nói một câu chắc không phạm pháp đâu nhỉ?
Nhưng tôi còn chưa mở miệng, bạn học Cá Voi đột nhiên ho khan.
Cô ấy bị cảm sao?
Tôi nhíu mày, gã con trai kia làm sao thế, đều không biết chăm sóc tốt bạn học Cá Voi sao?
Cứ tiếp tục thế này sao tôi yên tâm giao bạn học Cá Voi cho cậu ta?
Tôi còn chưa kịp đưa ra phản ứng gì, lời quan tâm mắc kẹt trong cổ họng.
Trơ mắt nhìn bạn học Cá Voi và gã kia đổi chỗ.
Bạn học Cá Voi ghét tôi đến thế sao?
Ngay cả một câu cũng không muốn nói với tôi.
Với gã kia thì có thể cười cười nói nói, nói chuyện trên trời dưới đất.
Tôi thật sự rất muốn đánh gã kia một trận, đúng là nhìn thế nào cũng không thuận mắt.
... Tôi nhịn.
Giờ cơm tối, đi hiệu thuốc ở cổng trường mua thuốc hiệu quả rõ rệt.
Lần nữa đặt lên chỗ ngồi của bạn học Cá Voi.
Không thể không nói, trèo cửa sổ vào lớp khác thạo như này, cả cái trường Nhất Trung này ngoài tôi ra còn ai vào đây?
Có điều, trên bàn cô ấy đã có thuốc rồi.
Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy cô độc lại buồn bã.
Tôi hiểu, tôi vượt quá giới hạn rồi.
Thế là lại cầm thuốc về.
Có đôi khi tôi thậm chí mong chờ, tất cả những gì tôi làm có thể bị bạn học Cá Voi phát hiện.
Cho dù là bị bắt tại trận.
Như vậy cô ấy hỏi tới.
Tôi liền có thể thuận nước đẩy thuyền nói: "Đúng vậy, tớ thích cậu, lâu lắm rồi."
Muốn trộm bạn học Cá Voi đi, biến nhỏ lại bỏ vào trong túi.
Sau đó cùng cô ấy bỏ trốn lên mặt trăng.
Bạn học Cá Voi, chúc cậu bình an khỏe mạnh, ít bị bệnh.
【Nhật ký Tô Kình】
2015.03.20
Hôm nay tâm trạng sầu muộn.
Truyện Được Đề Xuất Khác
Trùng Sinh Một Kiếp: Ta Thẳng Thừng Ra Lệnh Cán Qua Tên Cặn Bã
Tác giả: Bánh nướng
Hồ Ly Nhỏ, Đừng Chạy!
Tác giả: Nhu Yếu Thái Dương
Tra Nam, Ngươi Vừa Buông Tay, Ta Đã Được Ảnh Đế Ôm Vào Lòng
Tác giả: Đang cập nhật