Kiếp Này, Tôi Chọn Gia Đình Khác - Chương 3
Kiếp trước dù đau đớn hay uất ức đến đâu tôi cũng không khóc, nhưng bây giờ tôi lại bật khóc nức nở.
Cuộc đời thật quá khổ cực, tôi không muốn đi lại một lần nữa.
Tôi là phế vật, tôi quá mệt mỏi rồi, tôi không thể gánh vác thêm bất kỳ một sự kỳ vọng nào nữa.
"Ô ô, không khóc không khóc." Chu nữ sĩ nhẹ nhàng đung đưa tôi.
Lâm tiên sinh: "Đồ xấu xa nhỏ bé này, vừa đến đã tranh sủng với bố à?"
Chu nữ sĩ búng nhẹ vào trán ông ấy một cái.
"Vừa rồi có phải anh nói bậy không?"
"Hả? Không có mà, anh chỉ là hỏi thăm người nhà nhà người ta thôi."
"Đừng có dẻo mồm, mau xin lỗi con đi, nói đảm bảo sẽ không nói bậy nữa."
Lâm tiên sinh nhíu mày: "Cái này... con nít đã biết gì đâu."
Chu nữ sĩ lông mày dựng ngược: "Ai nói, trẻ con cái gì cũng biết hết!"
Thế là Lâm tiên sinh ngượng ngùng nói: "Con trai, bố xin lỗi nhé, sau này bố đảm bảo sẽ không nói bậy nữa!"
"Ha ha ha!" Chu nữ sĩ bật cười.
Lâm tiên sinh lông mày dãn ra: "Vợ ơi, đã nghĩ ra đặt tên gì chưa?"
"Đây là con của chúng ta, em hy vọng con sẽ bình bình an an, khoái khoái lạc lạc."
"Cứ gọi là Bình Hy đi, Lâm Bình Hy."
Hai người họ vây quanh tôi, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn bằng ánh mắt bình yên và dịu dàng đến thế.
Trong thâm tâm rã rời bỗng trào dâng một chút dũng khí.
Tôi vươn bàn tay nhỏ xíu, chạm lên mặt Chu nữ sĩ, khẽ gật đầu một cái.
Chu nữ sĩ kinh ngạc nói: "Trời ơi, em cảm thấy Bình Hy nghe hiểu rồi này!"
Lâm tiên sinh mồm mép: "Chẳng phải em nói trẻ con cái gì cũng biết sao, có gì mà lạ đâu?"
Sau khi đặt tên, tôi chính thức trở thành một thành viên của gia đình này.
Trong phòng bệnh rất náo nhiệt, có nhiều bậc trưởng bối đến thăm nom.
Chu nữ sĩ dưới sự chăm sóc của Lâm tiên sinh và các trưởng bối, đã nhanh chóng lấy lại sức sống, bà ấy thích nhất là đặt tôi nằm trên gối, lấy đủ loại đồ chơi nhỏ để trêu chọc tôi, tôi thấy thật ấu trĩ, nhưng đành phải phối hợp với bà ấy.
Họ mặc tã giấy cho tôi, nhưng lòng tự trọng không cho phép tôi tiểu ra quần.
Muốn tiểu tôi chỉ biết khóc thật to để nhắc nhở người lớn đưa tôi vào nhà vệ sinh.
Cơ thể tôi rất yếu, không thể đi lại, cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Mỗi khi đêm đến buồn tiểu, tôi đành phải làm thức giấc Lâm tiên sinh và Chu nữ sĩ đang chìm trong giấc nồng, về điều này tôi thấy rất có lỗi.
Nhưng họ chưa bao giờ cáu gắt, việc xi tiểu hay cho bú đều không một lời oán thán.
Thậm chí sau khi về nhà, ngày nào họ cũng dành thời gian để chơi cùng tôi.
Tôi đã từng tưởng rằng họ đang diễn kịch.
Sớm muộn gì cũng sẽ lộ cái đuôi ra, rồi sẽ mắng tôi vì đã chiếm mất thời gian của họ, mua sữa bột cho tôi tốn rất nhiều tiền...
Vì vậy tôi luôn cẩn thận từng chút một, không dám chạm lung tung vào đồ đạc, gặp người là cười.
Tề Cao Cường và Hứa Ái Hoa thường nói, tôi ăn của họ, ở nhà của họ, thì phải báo đáp gấp bội.
Họ đánh tôi mắng tôi là vì muốn tốt cho tôi.
Để ngăn tôi lười biếng, thi không lại được người khác, sau khi lớn lên sẽ bị xã hội đào thải, không kiếm được tiền.
Những gì cha mẹ cho tôi, đều là nợ mà tôi phải trả cho họ.
Nhưng Lâm tiên sinh và Chu nữ sĩ đối xử tốt với trẻ sơ sinh như vậy, đứa trẻ cũng có nhớ được đâu?
Họ mưu cầu gì ở tôi chứ?
Họ cứ thế diễn từ ngày này sang ngày khác, vẫn chưa hề lộ ra sơ hở nào.
Chu nữ sĩ dường như rất kinh ngạc: "Hóa ra trẻ con lại ngoan đến thế, em cứ tưởng là sẽ quấy lắm chứ."
"Em còn bỏ tiền mua cả khóa học nuôi dạy con nữa, thật là không cần thiết chút nào!"
Lâm tiên sinh cũng nói: "Đúng vậy, tã giấy cũng mua uổng rồi, hóa ra đứa trẻ này biết mình muốn đi vệ sinh."
Hỏng rồi, biểu hiện của tôi dường như đã vượt quá mức trung bình của một đứa trẻ sơ sinh.
Nếu họ có những kỳ vọng vượt quá mức trung bình đối với tôi, chắc chắn họ sẽ thất vọng cho mà xem.
Kiếp trước tôi biết nói lúc 9 tháng tuổi.
Thế là tôi nhịn suốt 9 tháng, một đêm nọ tôi kéo cánh tay Lâm tiên sinh, nói: "Đi tiểu!"
Lâm tiên sinh mơ màng tỉnh dậy, bế tôi vào nhà vệ sinh.
Vừa mới tiểu xong, Chu nữ sĩ từ phòng ngủ chạy xộc tới:
"Bình Bình vừa rồi có phải là nói chuyện không?"
Lâm tiên sinh bấy giờ mới phản ứng lại: "Mẹ kiếp!"
Chu nữ sĩ nhìn tôi trong lòng ông ấy: "Bình Bình, lại đây, gọi mẹ đi nào~"
Tôi đã liệu trước được điều này, nên đã âm thầm luyện tập từ lâu.
Tôi gọi một tiếng rõ mồn một: "Mẹ!"
Chu nữ sĩ đồng tử chấn động, miệng ngoác ra, khó lòng giữ được hình tượng con người nữa.
"Đến lượt tôi! Đến lượt tôi rồi!" Lâm tiên sinh ghé sát mặt vào tôi, đôi mắt sáng rực.
"Nào, gọi bố đi, B-ố, bố!"
Tôi gọi to dõng dạc: "Bố!"
Thực ra, hai từ đơn giản này đối với tôi mang theo quá nhiều ký ức không tốt đẹp.
Chút tiền lương ít ỏi tôi kiếm được ở trạm chuyển phát nhanh đều bị tịch thu sạch.
Tôi cần mua thuốc, cần ra ngoài, đều phải hỏi xin tiền cha mẹ.
Mỗi lần tôi gọi bố mẹ, là lại nhận được một ánh mắt chê bai, một lời mắng nhiếc cay nghiệt.
Cho đến khi không còn ai hồi đáp.
Từ trước khi bị đẩy xuống vực thẳm, tôi đã chết trong sự phớt lờ của họ từ lâu rồi.
Lâm tiên sinh ngửa đầu phát ra tiếng cười "Ô hố hố hố".
Lâm tiên sinh và Chu nữ sĩ tướng mạo đường hoàng, ra ngoài thì đoan trang lịch thiệp.
Bây giờ dưới ánh đèn vàng vọt của nhà vệ sinh, hai người cứ nhảy cẫng lên, phấn khích như thể sinh vật lạ.
Cứ bắt tôi gọi bố mẹ không ngừng, như thể nghe bao nhiêu cũng không đủ.
Đúng là chẳng phân biệt được ai mới là trẻ con nữa, những người trưởng thành không chút phòng bị thế này, đây là lần đầu tiên tôi thấy.
Thật sự rất khác với hình ảnh cha mẹ trong ấn tượng của tôi.
Chẳng bao lâu sau, Lâm tiên sinh và Chu nữ sĩ phải quay lại cơ quan để làm việc.
Ban ngày tôi được gửi ở nhà ông bà nội ngoại ở ngoại ô, sau khi tan làm họ sẽ đón tôi về.
Sau bữa tối, Lâm tiên sinh tự nhốt mình trong thư phòng, đến khi sắp ngủ mới ra ngoài.
Tôi hỏi Chu nữ sĩ, bố đang làm gì vậy?
Chu nữ sĩ: "Bố đang học tập để thực hiện ước mơ của mình đấy."
Cuộc đời thật quá khổ cực, tôi không muốn đi lại một lần nữa.
Tôi là phế vật, tôi quá mệt mỏi rồi, tôi không thể gánh vác thêm bất kỳ một sự kỳ vọng nào nữa.
"Ô ô, không khóc không khóc." Chu nữ sĩ nhẹ nhàng đung đưa tôi.
Lâm tiên sinh: "Đồ xấu xa nhỏ bé này, vừa đến đã tranh sủng với bố à?"
Chu nữ sĩ búng nhẹ vào trán ông ấy một cái.
"Vừa rồi có phải anh nói bậy không?"
"Hả? Không có mà, anh chỉ là hỏi thăm người nhà nhà người ta thôi."
"Đừng có dẻo mồm, mau xin lỗi con đi, nói đảm bảo sẽ không nói bậy nữa."
Lâm tiên sinh nhíu mày: "Cái này... con nít đã biết gì đâu."
Chu nữ sĩ lông mày dựng ngược: "Ai nói, trẻ con cái gì cũng biết hết!"
Thế là Lâm tiên sinh ngượng ngùng nói: "Con trai, bố xin lỗi nhé, sau này bố đảm bảo sẽ không nói bậy nữa!"
"Ha ha ha!" Chu nữ sĩ bật cười.
Lâm tiên sinh lông mày dãn ra: "Vợ ơi, đã nghĩ ra đặt tên gì chưa?"
"Đây là con của chúng ta, em hy vọng con sẽ bình bình an an, khoái khoái lạc lạc."
"Cứ gọi là Bình Hy đi, Lâm Bình Hy."
Hai người họ vây quanh tôi, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn bằng ánh mắt bình yên và dịu dàng đến thế.
Trong thâm tâm rã rời bỗng trào dâng một chút dũng khí.
Tôi vươn bàn tay nhỏ xíu, chạm lên mặt Chu nữ sĩ, khẽ gật đầu một cái.
Chu nữ sĩ kinh ngạc nói: "Trời ơi, em cảm thấy Bình Hy nghe hiểu rồi này!"
Lâm tiên sinh mồm mép: "Chẳng phải em nói trẻ con cái gì cũng biết sao, có gì mà lạ đâu?"
Sau khi đặt tên, tôi chính thức trở thành một thành viên của gia đình này.
Trong phòng bệnh rất náo nhiệt, có nhiều bậc trưởng bối đến thăm nom.
Chu nữ sĩ dưới sự chăm sóc của Lâm tiên sinh và các trưởng bối, đã nhanh chóng lấy lại sức sống, bà ấy thích nhất là đặt tôi nằm trên gối, lấy đủ loại đồ chơi nhỏ để trêu chọc tôi, tôi thấy thật ấu trĩ, nhưng đành phải phối hợp với bà ấy.
Họ mặc tã giấy cho tôi, nhưng lòng tự trọng không cho phép tôi tiểu ra quần.
Muốn tiểu tôi chỉ biết khóc thật to để nhắc nhở người lớn đưa tôi vào nhà vệ sinh.
Cơ thể tôi rất yếu, không thể đi lại, cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Mỗi khi đêm đến buồn tiểu, tôi đành phải làm thức giấc Lâm tiên sinh và Chu nữ sĩ đang chìm trong giấc nồng, về điều này tôi thấy rất có lỗi.
Nhưng họ chưa bao giờ cáu gắt, việc xi tiểu hay cho bú đều không một lời oán thán.
Thậm chí sau khi về nhà, ngày nào họ cũng dành thời gian để chơi cùng tôi.
Tôi đã từng tưởng rằng họ đang diễn kịch.
Sớm muộn gì cũng sẽ lộ cái đuôi ra, rồi sẽ mắng tôi vì đã chiếm mất thời gian của họ, mua sữa bột cho tôi tốn rất nhiều tiền...
Vì vậy tôi luôn cẩn thận từng chút một, không dám chạm lung tung vào đồ đạc, gặp người là cười.
Tề Cao Cường và Hứa Ái Hoa thường nói, tôi ăn của họ, ở nhà của họ, thì phải báo đáp gấp bội.
Họ đánh tôi mắng tôi là vì muốn tốt cho tôi.
Để ngăn tôi lười biếng, thi không lại được người khác, sau khi lớn lên sẽ bị xã hội đào thải, không kiếm được tiền.
Những gì cha mẹ cho tôi, đều là nợ mà tôi phải trả cho họ.
Nhưng Lâm tiên sinh và Chu nữ sĩ đối xử tốt với trẻ sơ sinh như vậy, đứa trẻ cũng có nhớ được đâu?
Họ mưu cầu gì ở tôi chứ?
Họ cứ thế diễn từ ngày này sang ngày khác, vẫn chưa hề lộ ra sơ hở nào.
Chu nữ sĩ dường như rất kinh ngạc: "Hóa ra trẻ con lại ngoan đến thế, em cứ tưởng là sẽ quấy lắm chứ."
"Em còn bỏ tiền mua cả khóa học nuôi dạy con nữa, thật là không cần thiết chút nào!"
Lâm tiên sinh cũng nói: "Đúng vậy, tã giấy cũng mua uổng rồi, hóa ra đứa trẻ này biết mình muốn đi vệ sinh."
Hỏng rồi, biểu hiện của tôi dường như đã vượt quá mức trung bình của một đứa trẻ sơ sinh.
Nếu họ có những kỳ vọng vượt quá mức trung bình đối với tôi, chắc chắn họ sẽ thất vọng cho mà xem.
Kiếp trước tôi biết nói lúc 9 tháng tuổi.
Thế là tôi nhịn suốt 9 tháng, một đêm nọ tôi kéo cánh tay Lâm tiên sinh, nói: "Đi tiểu!"
Lâm tiên sinh mơ màng tỉnh dậy, bế tôi vào nhà vệ sinh.
Vừa mới tiểu xong, Chu nữ sĩ từ phòng ngủ chạy xộc tới:
"Bình Bình vừa rồi có phải là nói chuyện không?"
Lâm tiên sinh bấy giờ mới phản ứng lại: "Mẹ kiếp!"
Chu nữ sĩ nhìn tôi trong lòng ông ấy: "Bình Bình, lại đây, gọi mẹ đi nào~"
Tôi đã liệu trước được điều này, nên đã âm thầm luyện tập từ lâu.
Tôi gọi một tiếng rõ mồn một: "Mẹ!"
Chu nữ sĩ đồng tử chấn động, miệng ngoác ra, khó lòng giữ được hình tượng con người nữa.
"Đến lượt tôi! Đến lượt tôi rồi!" Lâm tiên sinh ghé sát mặt vào tôi, đôi mắt sáng rực.
"Nào, gọi bố đi, B-ố, bố!"
Tôi gọi to dõng dạc: "Bố!"
Thực ra, hai từ đơn giản này đối với tôi mang theo quá nhiều ký ức không tốt đẹp.
Chút tiền lương ít ỏi tôi kiếm được ở trạm chuyển phát nhanh đều bị tịch thu sạch.
Tôi cần mua thuốc, cần ra ngoài, đều phải hỏi xin tiền cha mẹ.
Mỗi lần tôi gọi bố mẹ, là lại nhận được một ánh mắt chê bai, một lời mắng nhiếc cay nghiệt.
Cho đến khi không còn ai hồi đáp.
Từ trước khi bị đẩy xuống vực thẳm, tôi đã chết trong sự phớt lờ của họ từ lâu rồi.
Lâm tiên sinh ngửa đầu phát ra tiếng cười "Ô hố hố hố".
Lâm tiên sinh và Chu nữ sĩ tướng mạo đường hoàng, ra ngoài thì đoan trang lịch thiệp.
Bây giờ dưới ánh đèn vàng vọt của nhà vệ sinh, hai người cứ nhảy cẫng lên, phấn khích như thể sinh vật lạ.
Cứ bắt tôi gọi bố mẹ không ngừng, như thể nghe bao nhiêu cũng không đủ.
Đúng là chẳng phân biệt được ai mới là trẻ con nữa, những người trưởng thành không chút phòng bị thế này, đây là lần đầu tiên tôi thấy.
Thật sự rất khác với hình ảnh cha mẹ trong ấn tượng của tôi.
Chẳng bao lâu sau, Lâm tiên sinh và Chu nữ sĩ phải quay lại cơ quan để làm việc.
Ban ngày tôi được gửi ở nhà ông bà nội ngoại ở ngoại ô, sau khi tan làm họ sẽ đón tôi về.
Sau bữa tối, Lâm tiên sinh tự nhốt mình trong thư phòng, đến khi sắp ngủ mới ra ngoài.
Tôi hỏi Chu nữ sĩ, bố đang làm gì vậy?
Chu nữ sĩ: "Bố đang học tập để thực hiện ước mơ của mình đấy."
Truyện Được Đề Xuất Khác
Trùng Sinh: Vịt Hóa Thiên Nga & Màn Báo Thù Nữ Phụ Trà Xanh
Tác giả: Mây cuộn mây tan
Lợi Ích Lớn Nhất Của Tổng Tài Là Em
Tác giả: Song Mộc Tảo Thập
Con Gái Nuôi Tỷ Phú: Trọng Sinh Trả Thù Bằng Sự Đổi Vai
Tác giả: Nekoya