Hồ Ly Nhỏ, Đừng Chạy! - Chương 4

Liễu Ngọc lấy bạc ra đưa cho tiểu nhị.
"Chúng ta là hồ ly, ở ngoài cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Được rồi, nghe cũng có lý.
Hồ ly tôi có một ưu điểm rất tốt, đó là lời nào có lý thì tôi đều nghe theo.
Vừa bước vào phòng tắm mới phát hiện ra đó là phòng tắm dành cho vợ chồng, hai bồn tắm nằm đối diện nhau.
May mà có một bức bình phong che lại.
Không xa còn đặt một chiếc giường lớn.
Có cần thiết phải như vậy không?
Thôi kệ, dù sao cũng đều là hồ ly, cũng chẳng khác gì nhau.
"Em đừng có nhìn trộm đấy, phải làm một con hồ ly ngoan."
Giọng Liễu Ngọc truyền đến từ phía bên kia bình phong.
?
Cái gì gọi là tôi sẽ nhìn trộm?
Tôi là một con hồ ly ngoan mà.
Tôi nhấc chân giả vờ đá đá trong không khí, làm bắn lên vài chuỗi nước nhỏ rơi trên bức bình phong.
Chỉ thấy bức tranh trên bình phong cứ thế rách ra một lỗ.
Nhìn thấy cái lỗ càng ngày càng lớn, tôi qua cái lỗ đó thấy Liễu Ngọc đang nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.
"Hừ, cái quán đen đủi này, đồ dùng chất lượng không tốt, dính chút nước là tan ra."
Ai mà ngờ bức tranh giữa tấm bình phong này lại được dán bằng giấy chứ.
Liễu Ngọc lườm tôi một cái.
Sau đó, bàn tay trắng nõn của anh ta vung lên, chiếc áo bào màu lam của anh ta lập tức rơi xuống bức bình phong, che khuất tầm nhìn của tôi.
Tên nhóc này lại còn trắng hơn cả tôi, thật là vô lý.
"Hừ, anh có gì mà đẹp để xem chứ? Cứ nói như tôi muốn xem vậy."
"Em lẩm bẩm cái gì đấy."
"Không có gì, mau tắm đi, tắm xong chúng ta còn phải ra ngoài dạo chơi nữa."
Sau khi tắm xong, trên người tôi có mùi cỏ thơm thoang thoảng, là mùi mà hồ ly thích.
Tôi thay váy sa và búi tóc đang thịnh hành nhất ở Phong Thành, đi trên con phố náo nhiệt nhất.
Con phố được đèn lồng chiếu sáng, trông ấm áp và dễ chịu.
Bên cạnh là lũ trẻ đang nô đùa.
Giá mà tộc hồ ly cũng được như thế này thì tốt biết mấy.
Không xa, một người đàn ông đang đưa một đóa hoa mẫu đơn cho cô gái, cô gái cúi đầu đầy e thẹn.
Liễu Ngọc nhìn tôi.
"Đây là điều em muốn sao?"
"Đây gọi là tình cảm đôi bên, gả cho người mình thích là hạnh phúc nhất."
Đột nhiên, một cô gái trông giống như nha hoàn cầm hoa mẫu đơn đứng trước mặt Liễu Ngọc.
"Công tử, đây là của tiểu thư nhà tôi tặng cho ngài."
"Xin cô nói với tiểu thư nhà cô, trong lòng tại hạ đã có người trong mộng rồi."
Tôi trêu chọc nhìn Liễu Ngọc.
"Ôi chao, sao trước đây không nghe anh nhắc đến? Mau nói người trong mộng của anh là ai?"
"Trước đây em cũng đâu có hỏi tôi."
"Được rồi, vậy người trong mộng của anh tôi có quen không?"
"Không chỉ quen mà còn rất thân thuộc."
"Ha ha ha ha, chẳng lẽ là chị hai của tôi?"
"Không phải."
"Anh mau nói là ai đi mà."
Anh ta nhấc chân bước đi.
Hừ, tôi cũng chẳng muốn biết nữa.
Tôi từ từ đi trên phố.
Chẳng mấy chốc, trên tay tôi đã xuất hiện một bó hoa mẫu đơn lớn.
Ha ha ha ha, hóa ra có nhiều người thích tôi đến vậy.
Tôi thấy Liễu Ngọc đang chuẩn bị tìm một cô bé để mua hoa mẫu đơn ở gần đó, liền nhanh chóng chạy tới.
"Tôi có rất nhiều hoa mẫu đơn, không biết Liễu công tử ưng ý đóa nào? Tôi tặng anh."
"Những đóa hoa này từ đâu ra thế?"
Tôi nhón chân khẽ thì thầm bên tai anh ta:
"Dù sao tôi cũng là hồ ly tinh, sao có thể không được chào đón?"
Tôi nhét bó hoa mẫu đơn vào lòng Liễu Ngọc, chọn ra một đóa hoa nở rộ nhất cài lên búi tóc của mình.
"Đẹp không?"
Cài hoa xong, tôi xoay một vòng trước mặt Liễu Ngọc.
"Đẹp."
Nhận được câu trả lời vừa ý, tôi vui vẻ chọn một đóa hoa vừa mắt, ướm thử bên cạnh mũ đội đầu của Liễu Ngọc.
"Ngồi xổm xuống một chút, tôi không với tới."
"Anh cũng đẹp, đóa hoa này rất hợp với anh."
Chiếc áo bào trắng nhạt của anh ta, kết hợp với đóa hoa mẫu đơn hồng nhạt này, lại tăng thêm một chút vẻ duyên dáng.
Mặt Liễu Ngọc bắt đầu đỏ lên một cách không tự nhiên.
"Tiểu nương tử, ta vừa thấy hai vợ chồng các ngươi ân ái, không kìm được mà vẽ một bức tranh. Nếu hai vị thích thì ta có thể tặng cho hai vị."
Ông lão bày quầy vẽ tranh bên cạnh cầm một bức tranh xuất hiện trước mặt tôi và Liễu Ngọc.
"Tôi và anh ta không..."
Tôi còn chưa kịp nói hết lời, Liễu Ngọc đã mở lời cảm ơn ông lão.
Trên cuộn tranh, một người đàn ông với ánh mắt chứa ý cười hơi nghiêng người, đứng trước mặt cô gái.
Cô gái một tay đặt trên đầu người đàn ông, tay kia đang cầm đóa hoa mẫu đơn hé nở cắm vào mũ đội đầu.
Bức tranh này vẽ giống như tôi đang ôm đầu anh ta vậy, thật sự có hơi quá thân mật.
Không được, anh ta đã có người trong mộng, phải giữ khoảng cách mới tốt.
"Nương tử, hôm nay là Tết Thượng Tị, chủ quán mời mọi người uống rượu mơ xanh, mỗi người một bầu giới hạn."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến rượu mơ xanh.
Trở về phòng, tôi nhấp thử một ngụm nhỏ, thật sự rất ngon.
Chẳng mấy chốc một bầu rượu mơ xanh đã cạn đáy.

Truyện Được Đề Xuất Khác