Gia Đình Ba Người Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu - Chương 5
Tôi có chút bực mình.
Đẩy anh ấy một cái.
“Lưu manh!”
Thẩm Dực nhìn chằm chằm tôi.
Mắng tôi bằng hai từ đó.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình có thể có khuynh hướng thụ ngược.
Tại sao lại phải đến quản anh ấy.
“Anh đừng làm loạn nữa. Ngoan ngoãn. Cởi áo ra!”
“Em hung dữ với tôi!”
Vì uống rượu.
Má anh ấy hơi ửng đỏ.
Giọng nói còn mang theo chút làm nũng.
Chẳng còn chút bộ dạng nam thần lạnh lùng trên màn ảnh nào nữa.
Tôi thở dài.
Lắc đầu bất lực.
Một lần nữa đến gần anh ấy.
“Ngoan. Tôi giúp anh cởi áo trước được không?”
Thẩm Dực không làm loạn nữa.
Mặc tôi tùy ý định đoạt.
Sau khi tôi cởi áo khoác trên người anh ấy ra.
Trực tiếp trùm lên đầu anh ấy.
Toàn bộ nửa thân trên của anh ấy cũng được che kín.
“Chịu khó một lát. Tôi đưa anh ra ngoài là được rồi.”
Tôi không muốn bị chụp ảnh cùng Thẩm Dực.
Càng lo anh ấy bị người khác nhận ra.
Chỉ có thể chọn cách ngu ngốc này.
Khó khăn lắm mới đưa được vị Đại Phật này lên xe.
Tôi lại không biết anh ấy hiện đang sống ở đâu.
“Điện thoại trợ lý của anh là số bao nhiêu?”
Thẩm Dực không để ý đến tôi.
Mà nghiêng đầu sang một bên.
Ngủ thiếp đi.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ anh ấy cố ý.
Trong lúc bất đắc dĩ.
Tôi đành lái xe đưa người đến khách sạn.
Qua cửa sổ xe.
Thẩm Dực nhìn cổng khách sạn.
Đột nhiên cười nhẹ một tiếng.
Tiếng cười rất nhẹ.
Tôi nghi ngờ nhìn anh ấy.
Nhưng thấy anh ấy vẫn là bộ dạng say rượu.
Sau sáu năm.
Lại một lần nữa ở chung một không gian riêng với Thẩm Dực.
Nói không ngại ngùng là giả.
Mặc dù anh ấy đã say.
Tôi vừa đóng cửa phòng lại.
Cả người đã bị một luồng hơi ấm áp áp sát.
Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi tôi.
Hơi say.
Thẩm Dực nắm lấy tay tôi.
Giơ lên qua đầu tôi.
Nhìn tôi từ trên cao xuống.
Sự tỉnh táo trong mắt anh ấy.
Khiến tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Thẩm Dực! Anh không say. Anh lừa tôi?”
“Say rồi.”
Không hiểu vì sao.
Tôi luôn cảm thấy Thẩm Dực như đang làm nũng.
Tôi lập tức loại bỏ ý nghĩ này.
Làm sao có thể làm nũng được.
“Hôm nay em tại sao lại cúp điện thoại của tôi?”
Quả nhiên chuyện gì đến cũng phải đến.
Thẩm Dực tìm tôi quả nhiên là để tính sổ.
Dù sao hôm nay tôi đã làm anh ấy mất mặt lớn như vậy.
Anh ấy thế nào cũng phải thanh toán lại.
“Điện thoại gì. Tôi không biết.”
Tôi có thói quen nhìn xuống đất khi nói dối.
Nhưng bây giờ cằm tôi bị anh ấy bóp.
Tư thế này rất khó chịu.
“Hạ Miên, đừng giả ngây giả ngô!”
Tôi nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Dực.
Cũng không biết có phải vì tức giận không.
Tôi bị anh ấy nhìn chằm chằm càng thêm khó chịu.
Nước mắt đột nhiên không kìm được chảy xuống.
Tôi cũng không biết mình bị sao nữa.
Chỉ là vô cớ cảm thấy buồn.
Giây tiếp theo.
Cảm giác ấm áp truyền đến trên mặt.
Là nụ hôn của Thẩm Dực rơi xuống khóe mắt tôi.
Mùi gỗ thông nhàn nhạt trên người anh ấy.
Trộn lẫn trong mùi rượu.
Càng thêm say lòng người.
Hơi thở trên người anh ấy nóng rực.
Khí tức dần trở nên rối loạn.
Lực đạo trên tay càng mạnh hơn.
“Không được…”
Lý trí cuối cùng của tôi đang chống cự.
Tôi thà Thẩm Dực cãi nhau với tôi một trận.
Cũng không dám nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra tiếp theo.
“Trước đây là em cưỡng ép tôi trước…”
Thẩm Dực bất chấp.
Câu nói này lại càng khiến tôi muốn độn thổ.
Tôi thích quấn quýt bên Thẩm Dực từ nhỏ.
Đẩy anh ấy một cái.
“Lưu manh!”
Thẩm Dực nhìn chằm chằm tôi.
Mắng tôi bằng hai từ đó.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình có thể có khuynh hướng thụ ngược.
Tại sao lại phải đến quản anh ấy.
“Anh đừng làm loạn nữa. Ngoan ngoãn. Cởi áo ra!”
“Em hung dữ với tôi!”
Vì uống rượu.
Má anh ấy hơi ửng đỏ.
Giọng nói còn mang theo chút làm nũng.
Chẳng còn chút bộ dạng nam thần lạnh lùng trên màn ảnh nào nữa.
Tôi thở dài.
Lắc đầu bất lực.
Một lần nữa đến gần anh ấy.
“Ngoan. Tôi giúp anh cởi áo trước được không?”
Thẩm Dực không làm loạn nữa.
Mặc tôi tùy ý định đoạt.
Sau khi tôi cởi áo khoác trên người anh ấy ra.
Trực tiếp trùm lên đầu anh ấy.
Toàn bộ nửa thân trên của anh ấy cũng được che kín.
“Chịu khó một lát. Tôi đưa anh ra ngoài là được rồi.”
Tôi không muốn bị chụp ảnh cùng Thẩm Dực.
Càng lo anh ấy bị người khác nhận ra.
Chỉ có thể chọn cách ngu ngốc này.
Khó khăn lắm mới đưa được vị Đại Phật này lên xe.
Tôi lại không biết anh ấy hiện đang sống ở đâu.
“Điện thoại trợ lý của anh là số bao nhiêu?”
Thẩm Dực không để ý đến tôi.
Mà nghiêng đầu sang một bên.
Ngủ thiếp đi.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ anh ấy cố ý.
Trong lúc bất đắc dĩ.
Tôi đành lái xe đưa người đến khách sạn.
Qua cửa sổ xe.
Thẩm Dực nhìn cổng khách sạn.
Đột nhiên cười nhẹ một tiếng.
Tiếng cười rất nhẹ.
Tôi nghi ngờ nhìn anh ấy.
Nhưng thấy anh ấy vẫn là bộ dạng say rượu.
Sau sáu năm.
Lại một lần nữa ở chung một không gian riêng với Thẩm Dực.
Nói không ngại ngùng là giả.
Mặc dù anh ấy đã say.
Tôi vừa đóng cửa phòng lại.
Cả người đã bị một luồng hơi ấm áp áp sát.
Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi tôi.
Hơi say.
Thẩm Dực nắm lấy tay tôi.
Giơ lên qua đầu tôi.
Nhìn tôi từ trên cao xuống.
Sự tỉnh táo trong mắt anh ấy.
Khiến tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Thẩm Dực! Anh không say. Anh lừa tôi?”
“Say rồi.”
Không hiểu vì sao.
Tôi luôn cảm thấy Thẩm Dực như đang làm nũng.
Tôi lập tức loại bỏ ý nghĩ này.
Làm sao có thể làm nũng được.
“Hôm nay em tại sao lại cúp điện thoại của tôi?”
Quả nhiên chuyện gì đến cũng phải đến.
Thẩm Dực tìm tôi quả nhiên là để tính sổ.
Dù sao hôm nay tôi đã làm anh ấy mất mặt lớn như vậy.
Anh ấy thế nào cũng phải thanh toán lại.
“Điện thoại gì. Tôi không biết.”
Tôi có thói quen nhìn xuống đất khi nói dối.
Nhưng bây giờ cằm tôi bị anh ấy bóp.
Tư thế này rất khó chịu.
“Hạ Miên, đừng giả ngây giả ngô!”
Tôi nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Dực.
Cũng không biết có phải vì tức giận không.
Tôi bị anh ấy nhìn chằm chằm càng thêm khó chịu.
Nước mắt đột nhiên không kìm được chảy xuống.
Tôi cũng không biết mình bị sao nữa.
Chỉ là vô cớ cảm thấy buồn.
Giây tiếp theo.
Cảm giác ấm áp truyền đến trên mặt.
Là nụ hôn của Thẩm Dực rơi xuống khóe mắt tôi.
Mùi gỗ thông nhàn nhạt trên người anh ấy.
Trộn lẫn trong mùi rượu.
Càng thêm say lòng người.
Hơi thở trên người anh ấy nóng rực.
Khí tức dần trở nên rối loạn.
Lực đạo trên tay càng mạnh hơn.
“Không được…”
Lý trí cuối cùng của tôi đang chống cự.
Tôi thà Thẩm Dực cãi nhau với tôi một trận.
Cũng không dám nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra tiếp theo.
“Trước đây là em cưỡng ép tôi trước…”
Thẩm Dực bất chấp.
Câu nói này lại càng khiến tôi muốn độn thổ.
Tôi thích quấn quýt bên Thẩm Dực từ nhỏ.
Truyện Được Đề Xuất Khác
Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Tôi Đã Về, Và Tôi Chọn Khởi Nghiệp Cùng Cô Ấy
Tác giả: Đang cập nhật
Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới: Bí Mật Sau 5 Năm Biến Mất
Tác giả: Đồng Đồng Bất Cảm Mạo
Thầm Yêu Song Phương – Kẻ Vô Hình Bị Tổng Tài Lạnh Lùng Bảo Vệ
Tác giả: Chiết Nguyệt Dư Nhĩ