Gia Đình Ba Người Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu - Chương 4

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng con…
Tôi đau đến mức không còn sức lực.
Âm thanh bên tai ngày càng ồn ào.
Hình như là tôi bị băng huyết.
Người trong phòng phẫu thuật đi tới đi lui.
Tôi mệt quá.
Thậm chí quên cả đau đớn.
Chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng.
“Miên Miên…”
Tôi sắp chết rồi sao?
Sao lại nghe thấy giọng Thẩm Dực.
Tôi rất muốn mở mắt ra nhìn.
Nhưng mí mắt quá nặng.
Khi tỉnh lại.
Tôi không thấy Thẩm Dực.
Chỉ có mẹ anh ấy.
Bà mẹ sang trọng quý phái đó.
Ngồi trên sofa với một tư thế vô cùng ngạo mạn.
Tôi không quên.
Tình cảnh gia đình tôi bây giờ.
Có phần do nhà họ Thẩm gây ra.
Tôi nhìn cái bụng đã xẹp xuống của mình.
Lập tức có chút hoảng loạn.
“Tôi đã mời luật sư tốt nhất cho bố cô để tranh thủ giảm án. Mẹ cô đã đồng ý rồi. Đứa bé sẽ về nhà họ Thẩm với tôi.”
Họng tôi dường như có một ngọn lửa đang cháy.
Tôi há miệng.
Giọng khàn đặc.
Mãi một lúc sau mới phát ra tiếng.
“Con là của tôi.”
“Hạ Miên. Nếu là trước kia. Tôi đương nhiên rất vui mừng khi cô làm con dâu nhà họ Thẩm.”
Có lẽ nhận ra giọng điệu của mình quá lạnh lùng.
Bà Thẩm dịu giọng lại một chút.
“Nhưng gia đình cô đã không còn như xưa. Một người phụ nữ đầy toan tính. Lợi dụng con cái. Không xứng bước vào cửa nhà họ Thẩm.”
“Tôi muốn gặp Thẩm Dực!”
“Tôi sẽ không để cô gặp nó.” Bà Thẩm đứng dậy.
Nhìn tôi từ trên cao xuống: “Cô và nó. Sau này cũng đừng gặp nhau nữa.”
Tôi thậm chí còn chưa kịp nhìn con thêm một lần.
Nó đã rời xa tôi.
Bà Thẩm cảnh cáo tôi.
Nếu tôi dám lén lút tiếp cận con.
Sẽ khiến bố tôi vĩnh viễn không thể ra ngoài.
Tôi đã cố gắng liên lạc với Thẩm Dực.
Nhưng người nghe điện thoại lại là một cô gái nước ngoài.
“Dực còn đang tắm. Lát nữa tôi bảo anh ấy gọi lại cho cô nhé?”
Cuộc điện thoại này.
Trở thành cọng rơm cuối cùng đánh gục tôi.
Mẹ tôi để ngăn tôi đi tìm Thẩm Dực.
Càng thu hết giấy tờ tùy thân của tôi lại.
Ban đêm tôi luôn mơ thấy con khóc.
Nhưng khi tỉnh lại.
Trong phòng chỉ có một mình tôi.
Trầm cảm sau sinh.
Khiến tôi từng có ý định từ bỏ cuộc sống.
Sau khi bố tôi ra tù.
Ông không cho phép tôi tiếp xúc bất cứ ai trong nhà họ Thẩm.
Để trốn tránh nợ nần.
Những năm đầu.
Chúng tôi càng phải đông trốn tây lẩn.
Chuyển qua nhiều thành phố.
Không lâu sau.
Tin tức Thẩm Dực ra mắt được truyền đến.
Một bài hát Sơ Hạ (Đầu Hè) của anh ấy.
Khiến anh ấy nhanh chóng nổi tiếng.
Trở thành ngôi sao mới chói lọi nhất.
Và tôi nghe lời bài hát đó.
Chỉ có thể cảm thán vật còn người mất.
Tôi nghe nhạc của anh ấy đi ngủ.
Đoán xem khi anh ấy viết những lời bài hát đó.
Liệu có nhớ đến tôi không.
Sau này.
Tôi vào tạp chí của cậu.
Bước chân vào con đường ký giả giải trí.
Thoáng chốc đã sáu năm trôi qua.
“Hạ Miên, Hạ Miên…”
Trong điện thoại lại vang lên giọng Thẩm Dực.
Tôi nghe rõ nhạc nền bên phía Thẩm Dực.
Chắc là đi uống rượu rồi.
Nghe giọng anh ấy.
Dường như là đã say.
“Anh đang ở đâu, tôi bảo trợ lý của anh đến đón.” Tôi xoa trán nói.
“Em đến đón tôi. Tôi sẽ cho em gặp con.”
Xem ra là say thật rồi.
Đã bắt đầu trả lời lạc đề.
Nhưng lời anh ấy nói.
Lại trực tiếp nắm thóp tôi.
Khi tôi vũ trang đầy đủ chạy đến quán bar.
Thẩm Dực đã say đến mức bất tỉnh nhân sự.
May mà anh ấy còn chút tố chất nghề nghiệp của một đỉnh lưu.
Biết tự mình đặt một phòng riêng kín đáo.
Tôi cố gắng cởi áo khoác trên người anh ấy ra.
Nhưng anh ấy lại nắm chặt không hợp tác.

Truyện Được Đề Xuất Khác