Gia Đình Ba Người Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu - Chương 3

“Thi Tình Họa Dực (Tình thơ vẽ cánh) tổ hợp này mau tại chỗ kết hôn đi.”
“Câu nói này thông tin lớn quá!”
Tôi nhìn bức ảnh Tống Thi đăng kèm.
Vô cớ cảm thấy chua xót.
Đôi nam nữ trong ảnh vô cùng xứng đôi.
Ngây dại nhìn nhau.
Thật là một cặp trời sinh.
Người hâm mộ của Tống Thi đều chạy đến dưới Weibo của Thẩm Dực.
Yêu cầu anh ấy mau trả lời.
Nhưng chính chủ lại mãi không online.

Điện thoại vừa mở nguồn.
Đã có số lạ gọi đến.
Do dự một lúc.
Tôi vẫn nghe điện thoại.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp trong ống nghe.
Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn.
“Tại sao lại chặn số tôi?”
Giọng nói trong ống nghe có chút tạp âm.
Giọng điệu Thẩm Dực càng ngày càng bực bội.
“Nhiều năm như vậy, Hạ Miên, sao tim em lại độc ác đến thế? Em ngay cả con cũng không cần sao?”
Khi anh ấy gọi tên tôi.
Giọng nói rất nhẹ.
Giọng nói vốn đã đặc biệt.
Mang theo vài phần không chân thật.
Anh ấy nhắc đến con trai.
Tôi lập tức suy sụp.
Đó là giọt máu của tôi mà.
Nhưng năm đó.
Là mẹ anh ấy đã cướp đứa bé khỏi tôi.
Khi gia đình tôi gặp lúc nguy nan nhất.
“Thẩm Dực, anh đừng liên lạc với tôi nữa.”
Nói xong.
Tôi lại chặn số điện thoại này lần nữa.
Nhưng tâm trạng lại không hề thoải mái chút nào.
Tôi không dám liên lạc với Thẩm Dực.
Tôi sợ những nỗi nhớ giấu kín trong ký ức sẽ tuôn trào ra.
Dù là đối với anh ấy.
Hay là đứa con tôi chưa từng được gặp mặt.
Năm đó.
Vì muốn theo đuổi Thẩm Dực.
Tôi có thể nói là đã dùng hết mọi cách.
Càng nghe theo lời xúi giục của chị em.
Thực hiện chiêu gạo sống nấu thành cơm chín.
Nhưng sau khi cơm nấu chín.
Chúng tôi lại không có một kết cục hạnh phúc tốt đẹp.
Lúc đó.
Công việc kinh doanh của gia đình tôi đột nhiên xảy ra biến cố.
Nhanh chóng phá sản.
Họ hàng bạn bè càng coi chúng tôi như hổ rình mồi.
Bố tôi vì nợ nần quá nhiều mà vào tù.
Mẹ tôi đành đưa tôi về nhà ngoại nương tựa.
Và tất cả những biến cố đã trải qua lúc đó.
Khiến tôi không có tâm trí để ý đến sự thay đổi của cơ thể.
Nếu không phải cơ thể xuất hiện triệu chứng dọa sảy thai.
Tôi còn không biết mình đã mang thai ba tháng.
Mẹ tôi biết chuyện này.
Khuyến khích tôi sinh đứa bé ra.
Bà nói đứa bé vô tội.
Nhưng sau này tôi mới biết.
Tất cả chỉ là cách bà nghĩ ra để uy hiếp nhà họ Thẩm.
Muốn mẫu bằng tử quý (mẹ nhờ con mà được quý).
Nhưng trong cuộc sống thực tế.
Đâu có dễ dàng như vậy.
Ngày đó.
Mẹ tôi chỉ vào cái bụng đã đủ tháng của tôi.
Buộc nhà họ Thẩm phải để tôi bước vào cửa.
“Gia đình các người hại chồng tôi vào tù. Con gái tôi bây giờ mang thai con của Thẩm Dực. Gia đình các người nhất định phải chịu trách nhiệm với chúng tôi!”
Người mẹ từ trước đến nay tính tình ôn hòa.
Trong khoảnh khắc này lại giống như một mụ đàn bà chợ búa.
Dẫn theo tôi đang mang thai nặng nề để làm loạn.
Từ cuộc cãi vã của họ.
Tôi mới biết hóa ra chuyện gia đình tôi.
Có mối quan hệ không thể tách rời với nhà họ Thẩm.
Tình bạn nhiều năm của hai gia đình.
Trong mắt lợi ích lại không đáng một xu.
Gia đình tôi bây giờ sa sút như vậy.
Nhà họ Thẩm cũng là đồng phạm.
Tôi và Thẩm Dực dù đã có một đứa con.
Cũng không còn khả năng nào nữa.
Ngày đó.
Xe cứu thương đưa tôi từ nhà họ Thẩm đi.
Tôi nằm trong phòng sinh.
Nhìn ánh đèn trên đầu.
Tầm nhìn ngày càng mờ đi.
Trước mắt đột nhiên hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Dực.
Đột nhiên có chút sợ hãi.
Tôi có lỗi với con.
Con ra đời trong hoàn cảnh như vậy.
Thẩm Dực sẽ không thích nó.
Tôi rất muốn nói với Thẩm Dực.

Truyện Được Đề Xuất Khác