Đêm Định Mệnh Với Đệ Đệ Nuôi: Hóa Ra Hắn Là Thiên Tử Cực Phẩm - Chương 3

"Cả cái này nữa."
"Cái này cũng không tệ."
Bát của Giang Niệm Sơ thoáng chốc đã đầy ắp thức ăn, tôi nhìn hai người họ ra dáng mẹ con tình thâm, trong lòng dần nảy ra một ý nghĩ.
"Mẫu thân, đây không phải là con riêng của cha ở bên ngoài mà người giấu con đấy chứ?" Liều mạng bị ăn đòn, tôi không nhịn được hỏi ra.
Mẫu thân nghe xong liền lườm tôi một cái cháy mặt.
"Nếu mà có được đứa con ngoan ngoãn như Niệm Sơ, ta cũng thấy sẵn lòng lắm."
Nói xong, bà lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát Giang Niệm Sơ.
"Niệm Sơ à, ăn nhiều vào, con trai mà, không sợ béo đâu, đừng như ai kia, từ nhỏ đến lớn chẳng bao giờ chịu ăn uống tử tế."
"Đa tạ bác mẫu." Giang Niệm Sơ ngoan ngoãn nói.
Không cần nghĩ cũng biết "ai kia" chắc chắn là đang nói tôi, tôi nhìn bát cơm trắng mà rơi vào trầm tư.
Ánh mắt mẫu thân nhìn hắn ngày càng hiền từ, nhìn tôi thì ngày càng không thuận mắt.
Tôi nén giận trong lòng, nhưng ngặt nỗi không có chỗ phát tiết.
Vừa vặn, tỷ muội tốt của tôi là Tống Vận tổ chức tiệc thưởng hoa.
Tôi nảy ra ý hay ngay lập tức.
Tôi thay quần áo, gọi Giang Niệm Sơ đến trước mặt, "Niệm Sơ à, tỷ tỷ sắp đi dự tiệc thưởng hoa, đệ giúp tỷ tỷ trang điểm có được không."
Tôi mỉm cười dịu dàng với hắn, đưa bút vẽ mày cho hắn.
"Được." Hắn nhận lấy bút, bắt đầu vẽ mày cho tôi.
Vẽ mày xong, hắn lại giúp tôi dặm phấn, trang điểm.
Mặt hắn ở ngay sát vách, lông mi vừa dài vừa mảnh, đôi mắt đen sâu thẳm, cộng thêm ngũ quan tinh xảo và dáng vẻ tập trung lúc này, tôi nhất thời lại nhìn đến ngây người.
Vô tình làm đổ hộp phấn hồng trên bàn, tôi cúi xuống nhặt, Giang Niệm Sơ cũng cúi xuống theo, chóp mũi tôi chạm sát cổ hắn, hơi thở ấm nóng phả lên đó khiến tai hắn lại đỏ bừng.
Tôi nhìn chằm chằm vào yết hầu đang nhấp nhô ấy, như bị thu hút, không tự chủ được mà xích lại gần, dù chẳng làm gì cả nhưng Giang Niệm Sơ không chỉ đỏ mặt mà hai tai như muốn rỉ máu.
Đến khi tôi phản ứng lại, Giang Niệm Sơ đã nhanh chóng trang điểm xong cho tôi, còn vẽ thêm một đóa hoa trên trán tôi.
"Xong rồi."
"Ồ ồ, để ta xem."
Tôi cầm gương lên soi, người trong gương mày ngài lá liễu, mắt phượng thu thủy, sống động rạng ngời, đóa hoa đỏ trên trán sống động như thật, đẹp quá, tay nghề của Giang Niệm Sơ thật tốt, nhưng quan trọng nhất vẫn là do tôi xinh đẹp sẵn.
Cái nhan sắc tuyệt trần này lại sinh ra trên mặt tôi, sau này không biết sẽ làm lợi cho chàng trai nhà nào đây.
Tôi ghé sát mặt Giang Niệm Sơ, hơi thở ấm áp phả lên mặt hắn: "Tỷ tỷ đẹp không?"
Hắn lại đỏ mặt, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đẹp."
"Đẹp thế nào?" Tôi cười hỏi.
"Như tiên tử trên trời, tuyệt sắc khuynh thành."
Tôi cười rạng rỡ hơn, hắn thế mà bảo tôi là tiên tử, nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hơi giận hỏi: "Có phải đệ đã trang điểm cho rất nhiều cô nương rồi không?"
Hắn lắc đầu, nói: "Không có, tỷ tỷ là người đầu tiên."
Tôi hài lòng gật đầu, vỗ vỗ vai hắn: "Vậy sau này, chỉ được trang điểm cho một mình tỷ tỷ thôi, nghe chưa."
"Được." Hắn nhìn tôi cười, mang theo một tia nuông chiều, tôi bỗng thấy tim đập cực nhanh, vội vàng ngoảnh mặt đi.
"Thời gian sắp đến rồi, chúng ta đi thôi."
"Đi đâu ạ?" Đôi mắt ngây thơ của hắn chớp chớp.
"Dự tiệc chứ đâu, đệ tưởng giúp ta trang điểm xong là xong chuyện à? Nghĩ gì thế, thay y phục thị vệ vào, đi theo ta."
Hắn ngoan ngoãn thay đồ đi theo tôi ra khỏi cửa, mẫu thân thì mắt nhắm mắt mở cho qua, những ngày tháng tươi đẹp này thật là vui vẻ.
Đám con gái đều thích tổ chức yến tiệc, chẳng qua là mấy chị em ngồi lại với nhau tán gẫu, uống trà.
Nhưng tôi không ngờ, Giang Niệm Sơ lại đắt hàng đến thế.
Tôi dắt Giang Niệm Sơ dự tiệc, vừa đến nơi đã gặp phải Lâm Tĩnh Nghi, kẻ ngày thường vẫn hay đối đầu với tôi.
Cha cô ta là quan văn, luôn tự phụ là gia đình thanh cao, xưa nay coi trời bằng vung, càng coi thường đứa con gái quan võ như tôi.
Vừa gặp đã nói giọng mỉa mai, "Dào ôi, Thu Hòa muội muội, bộ đồ hôm nay trông thật là quý phái quá đi."
Tôi nghe ra ẩn ý của cô ta là chê tôi sến súa, cái đồ dở hơi này chỉ giỏi nói kháy.
"Tất nhiên rồi, ai bảo ta sinh ra đã là người cao quý."
Lâm Tĩnh Nghi chỉ tay vào tôi, "ngươi ngươi" nửa ngày trời mà chẳng nói được câu nào nên hồn, chỉ đành tức tối bỏ đi.
Lâm Tĩnh Nghi mấy năm gần đây mới bắt đầu có tiếng tăm trong đám quý nữ, trước đây cha cô ta còn chẳng có tư cách lên triều, cô ta tự nhiên cũng thấp kém hơn người khác.
Tôi định dắt Giang Niệm Sơ tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống ăn chút gì đó thì Tống Vận đi tới.
"Hòa Hòa, sao hai người lại ở đây?"
Tống Vận nói chuyện với tôi nhưng ánh mắt lại cứ dán vào Giang Niệm Sơ.
Tôi kéo Giang Niệm Sơ ra sau lưng, "Mới đến, đang định đi tìm cậu đây."
"Sao tự dưng cậu lại dắt theo thị vệ?"
"Dạo này tình hình không yên ổn, mẫu thân cứ bắt tớ phải mang theo." Tôi ho khan một tiếng.
"Tiệc sắp bắt đầu rồi nhỉ, A Vận, đi thôi."
Tôi kéo Tống Vận bước nhanh đi, Giang Niệm Sơ theo sau.
Vào tiệc, tôi đột nhiên thấy ánh mắt xung quanh đều tập trung vào mình, tôi còn tưởng là do hôm nay mình trang điểm quá đẹp, mọi người đang chiêm ngưỡng nên lần lượt gật đầu chào lại.
Nhưng nhìn cái mặt mê trai của Tống Vận, tôi mới hiểu, họ đâu có nhìn tôi, rõ ràng là đang nhìn xuyên qua tôi để ngắm Giang Niệm Sơ ở phía sau.
Tôi hạ giọng nói với Giang Niệm Sơ: "Giang Niệm Sơ, ngồi xuống."
Giang Niệm Sơ đứng giữa đám phụ nữ cực kỳ nổi bật, tôi nhìn quanh thấy các cô nương đều mang theo nha hoàn thân cận, chỉ có tôi mang theo thị vệ, lại còn là một thị vệ "ngon mắt", trông thật là khác biệt.
Có một vị quý nữ không quen biết nhìn Giang Niệm Sơ rồi ngỏ ý với tôi: "Thẩm tiểu thư, ta thấy vị thị vệ này của cô thực sự đáng yêu, cô có thể bán hắn cho ta không?"

Truyện Được Đề Xuất Khác