Đêm Giao Thừa Cùng Bạn Trai Cũ - Chương 1
Đêm giao thừa, tôi say khướt mò vào phòng anh.
Vừa lúc anh quấn khăn tắm trần nửa thân trên bước ra từ phòng vệ sinh.
“Cô làm gì?” Anh lạnh lùng nhìn tôi hỏi.
Tôi mơ màng tiến lại gần, một tay ấn lên cơ bụng săn chắc của anh: “Ôm một cái.”
Ừm, ngày đầu tiên của năm mới, tôi đã ngủ với bạn trai cũ đã chia tay hơn nửa năm và sắp kết hôn với người khác.
Trời chưa sáng tôi đã bị lạnh tỉnh.
Cái tên khốn kiếp nào dám vén chăn tôi giữa trời đông lạnh thấu xương này chứ.
Lục Kiệt tựa vào đầu giường, lạnh lùng nhìn tôi.
Nếu ánh mắt có nhiệt độ, chắc chắn là âm năm mươi độ.
“Anh anh anh... sao tôi lại ở trên giường anh?”
Khá lắm, dọa tôi lắp bắp luôn rồi.
Lục Kiệt cười lạnh: “Vấn đề này phải là tôi hỏi cô mới đúng chứ.”
“Dù sao tôi mới là người đang yên đang lành bị người ta xông vào phòng ngủ.”
“Tối qua tôi uống say mà, anh không đẩy tôi ra được sao?”
“Có người chủ động dâng mình tới, tại sao tôi phải từ chối.”
Tôi: “...”
Sao câu nói vô liêm sỉ như vậy lại được anh ta thốt ra một cách hiển nhiên đến thế?
“Anh không thấy có lỗi với vị hôn thê của anh sao?!”
“Cô không nói, tôi không nói, cô ấy làm sao mà biết được.”
Lục Kiệt thề sẽ giữ vững phong độ vô liêm sỉ đến cùng.
Tôi run rẩy chỉ vào anh ta mắng: “Đồ tra nam!”
Lục Kiệt hừ lạnh một tiếng: “Không cút về phòng của cô nữa, bố mẹ cô sẽ tỉnh dậy đấy.”
“Sao hả, lúc yêu nhau không cho công khai, bây giờ chia tay rồi lại không ngại nữa sao?”
Tôi bị anh ta chọc tức đến mức không nói nên lời, cắn anh ta một miếng thật mạnh rồi mới lén lút quay về phòng.
Ngủ say sưa trên giường Lục Kiệt, về phòng mình thì lại không ngủ được.
Tôi trằn trọc trên giường hai tiếng đồng hồ, chăn còn chưa kịp ấm.
Lúc tôi xuống lầu, cả nhà đã quây quần bên bàn ăn chuẩn bị dùng bữa sáng.
“Tối qua ngủ có quen không cháu?” Mẹ tôi hỏi Lục Kiệt.
Lục Kiệt cười còn ngọt hơn mía lùi: “Quen ạ, hồi nhỏ bố mẹ cháu đi công tác, cháu đều qua đây ở.”
“Chỗ cô chú sớm đã là ngôi nhà thứ hai của cháu rồi.”
“Thích nghe Tiểu Kiệt nói chuyện ghê, cái miệng thật ngọt, làm người ta vui từ trong lòng.”
“Mấy hôm nay trời lạnh, buổi tối ngủ có bị lạnh không?”
“Không lạnh ạ, có túi chườm nóng, ôm vào rất ấm.”
Tôi: “???”
Túi chườm nóng cả đêm ở dưới chân tôi, anh ta ôm lúc nào?
Và cái lúc anh ta nói ôm rất ấm, liếc xéo tôi một cái là có ý gì?
Mải miết suy nghĩ lung tung, những gì họ đang nói tôi chẳng nghe lọt tai.
“Nhiên Nhiên, con đang nghĩ gì vậy? Mặt con sắp vùi vào bát bánh sủi cảo rồi kìa, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi.”
“Mẹ! Con lớn rồi mà, mùng một Tết mà mẹ đã mắng con rồi, mẹ cho con chút thể diện được không.”
“Bây giờ mới biết đòi thể diện à? Con hỏi xem những người đang ngồi ở đây, ai chưa từng thấy con mặc tã lót, sủi bong bóng mũi mà trông như gấu chưa.”
Một miếng sủi cảo mắc kẹt ở cổ họng tôi.
Tôi hiểu rồi, mẹ tôi thực sự không coi tôi là người lớn, cũng không coi Lục Kiệt là người ngoài.
May mà bố tôi thương tôi, còn biết vỗ lưng cho tôi xuôi hơi.
“Mẹ con giận đấy, bảo con tối qua không ở lại đón giao thừa cùng bà, lại chạy đi uống rượu với đám bạn bè.”
Bố tôi tự cho là nói rất nhỏ vào tai tôi.
Mẹ tôi mắng thì mắng, nhưng cuối cùng vẫn thương tôi, lạnh giọng hỏi: “Uống nhiều như vậy hôm nay có đau đầu không?”
Tôi sờ lên đầu, quả thực không hề đau một chút nào.
Với kinh nghiệm bao năm chìm đắm trong bar rượu của tôi mà nói, chuyện này hơi bất thường.
Tôi nghi ngờ liếc nhìn Lục Kiệt một cái, dường như có một thứ gì đó đáng xấu hổ lướt qua trong đầu.
“Lục Kiệt, anh đừng đuổi tôi đi, tôi đau đầu.”
Đó là tôi tối qua mặt dày ôm eo Lục Kiệt không buông.
“Mở miệng, uống viên thuốc giải rượu này đi.”
Nửa ly nước ấm uống được một ngụm, còn lại đổ hết lên người.
Thảo nào sáng ngủ dậy quần áo đã bị cởi mất rồi.
“Lục Kiệt, vẫn còn đau, anh giúp tôi xoa bóp đi.”
“Cô ôm chặt như vậy tôi làm sao rảnh tay để xoa bóp cho cô?”
Thế là, tôi độc chiếm chăn của Lục Kiệt, gối lên đùi anh ta.
Tôi ngủ một giấc an lành, nhưng không biết Lục Kiệt đã xoa bóp cho tôi bao lâu.
Thảo nào quầng thâm dưới mắt anh ta rõ ràng đến vậy.
Nhớ lại đủ thứ chuyện tối qua, tôi vừa ngại vừa áy náy lén nhìn Lục Kiệt một cái.
Vừa lúc bị anh ta bắt gặp, ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc đó.
Trong mắt anh ta có rất nhiều cảm xúc, tôi không dám đọc kỹ vội vàng né tránh ánh nhìn.
Ban đầu tôi nghĩ mùng một Tết bị mắng đã là giới hạn rồi.
Kết quả, mẹ tôi lại một lần nữa làm mới nhận thức của tôi.
“Ai lại đi xem mắt vào mùng một Tết chứ?!”
Có phải là định làm tôi sốc cả năm không?
“Năm mới phải có một khởi đầu tốt chứ.” Mẹ tôi nói một cách nghiêm túc.
“Tiểu Kiệt, lát nữa cô và chú đi chùa thắp hương trả lễ, cháu đưa con bé đi, đừng để nó trốn giữa chừng.”
“Vâng.” Lục Kiệt đồng ý dứt khoát.
Tôi: “???”
Thế giới này thay đổi quá nhanh làm tôi có chút không hiểu.
Sao, năm nay thịnh hành việc đưa bạn gái cũ đi xem mắt à?
“Anh thật sự định đi cùng tôi à?”
Cho đến khi ngồi vào xe chuẩn bị khởi hành, tôi vẫn không thể tin được.
“Đúng vậy, tôi đã hứa với dì rồi.” Giọng điệu Lục Kiệt bình thản, không nghe ra cảm xúc.
“Hoặc là chúng ta cùng đi, hoặc là không ai đi cả, cô chọn đi.”
“Tôi đi!”
Vừa lúc anh quấn khăn tắm trần nửa thân trên bước ra từ phòng vệ sinh.
“Cô làm gì?” Anh lạnh lùng nhìn tôi hỏi.
Tôi mơ màng tiến lại gần, một tay ấn lên cơ bụng săn chắc của anh: “Ôm một cái.”
Ừm, ngày đầu tiên của năm mới, tôi đã ngủ với bạn trai cũ đã chia tay hơn nửa năm và sắp kết hôn với người khác.
Trời chưa sáng tôi đã bị lạnh tỉnh.
Cái tên khốn kiếp nào dám vén chăn tôi giữa trời đông lạnh thấu xương này chứ.
Lục Kiệt tựa vào đầu giường, lạnh lùng nhìn tôi.
Nếu ánh mắt có nhiệt độ, chắc chắn là âm năm mươi độ.
“Anh anh anh... sao tôi lại ở trên giường anh?”
Khá lắm, dọa tôi lắp bắp luôn rồi.
Lục Kiệt cười lạnh: “Vấn đề này phải là tôi hỏi cô mới đúng chứ.”
“Dù sao tôi mới là người đang yên đang lành bị người ta xông vào phòng ngủ.”
“Tối qua tôi uống say mà, anh không đẩy tôi ra được sao?”
“Có người chủ động dâng mình tới, tại sao tôi phải từ chối.”
Tôi: “...”
Sao câu nói vô liêm sỉ như vậy lại được anh ta thốt ra một cách hiển nhiên đến thế?
“Anh không thấy có lỗi với vị hôn thê của anh sao?!”
“Cô không nói, tôi không nói, cô ấy làm sao mà biết được.”
Lục Kiệt thề sẽ giữ vững phong độ vô liêm sỉ đến cùng.
Tôi run rẩy chỉ vào anh ta mắng: “Đồ tra nam!”
Lục Kiệt hừ lạnh một tiếng: “Không cút về phòng của cô nữa, bố mẹ cô sẽ tỉnh dậy đấy.”
“Sao hả, lúc yêu nhau không cho công khai, bây giờ chia tay rồi lại không ngại nữa sao?”
Tôi bị anh ta chọc tức đến mức không nói nên lời, cắn anh ta một miếng thật mạnh rồi mới lén lút quay về phòng.
Ngủ say sưa trên giường Lục Kiệt, về phòng mình thì lại không ngủ được.
Tôi trằn trọc trên giường hai tiếng đồng hồ, chăn còn chưa kịp ấm.
Lúc tôi xuống lầu, cả nhà đã quây quần bên bàn ăn chuẩn bị dùng bữa sáng.
“Tối qua ngủ có quen không cháu?” Mẹ tôi hỏi Lục Kiệt.
Lục Kiệt cười còn ngọt hơn mía lùi: “Quen ạ, hồi nhỏ bố mẹ cháu đi công tác, cháu đều qua đây ở.”
“Chỗ cô chú sớm đã là ngôi nhà thứ hai của cháu rồi.”
“Thích nghe Tiểu Kiệt nói chuyện ghê, cái miệng thật ngọt, làm người ta vui từ trong lòng.”
“Mấy hôm nay trời lạnh, buổi tối ngủ có bị lạnh không?”
“Không lạnh ạ, có túi chườm nóng, ôm vào rất ấm.”
Tôi: “???”
Túi chườm nóng cả đêm ở dưới chân tôi, anh ta ôm lúc nào?
Và cái lúc anh ta nói ôm rất ấm, liếc xéo tôi một cái là có ý gì?
Mải miết suy nghĩ lung tung, những gì họ đang nói tôi chẳng nghe lọt tai.
“Nhiên Nhiên, con đang nghĩ gì vậy? Mặt con sắp vùi vào bát bánh sủi cảo rồi kìa, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi.”
“Mẹ! Con lớn rồi mà, mùng một Tết mà mẹ đã mắng con rồi, mẹ cho con chút thể diện được không.”
“Bây giờ mới biết đòi thể diện à? Con hỏi xem những người đang ngồi ở đây, ai chưa từng thấy con mặc tã lót, sủi bong bóng mũi mà trông như gấu chưa.”
Một miếng sủi cảo mắc kẹt ở cổ họng tôi.
Tôi hiểu rồi, mẹ tôi thực sự không coi tôi là người lớn, cũng không coi Lục Kiệt là người ngoài.
May mà bố tôi thương tôi, còn biết vỗ lưng cho tôi xuôi hơi.
“Mẹ con giận đấy, bảo con tối qua không ở lại đón giao thừa cùng bà, lại chạy đi uống rượu với đám bạn bè.”
Bố tôi tự cho là nói rất nhỏ vào tai tôi.
Mẹ tôi mắng thì mắng, nhưng cuối cùng vẫn thương tôi, lạnh giọng hỏi: “Uống nhiều như vậy hôm nay có đau đầu không?”
Tôi sờ lên đầu, quả thực không hề đau một chút nào.
Với kinh nghiệm bao năm chìm đắm trong bar rượu của tôi mà nói, chuyện này hơi bất thường.
Tôi nghi ngờ liếc nhìn Lục Kiệt một cái, dường như có một thứ gì đó đáng xấu hổ lướt qua trong đầu.
“Lục Kiệt, anh đừng đuổi tôi đi, tôi đau đầu.”
Đó là tôi tối qua mặt dày ôm eo Lục Kiệt không buông.
“Mở miệng, uống viên thuốc giải rượu này đi.”
Nửa ly nước ấm uống được một ngụm, còn lại đổ hết lên người.
Thảo nào sáng ngủ dậy quần áo đã bị cởi mất rồi.
“Lục Kiệt, vẫn còn đau, anh giúp tôi xoa bóp đi.”
“Cô ôm chặt như vậy tôi làm sao rảnh tay để xoa bóp cho cô?”
Thế là, tôi độc chiếm chăn của Lục Kiệt, gối lên đùi anh ta.
Tôi ngủ một giấc an lành, nhưng không biết Lục Kiệt đã xoa bóp cho tôi bao lâu.
Thảo nào quầng thâm dưới mắt anh ta rõ ràng đến vậy.
Nhớ lại đủ thứ chuyện tối qua, tôi vừa ngại vừa áy náy lén nhìn Lục Kiệt một cái.
Vừa lúc bị anh ta bắt gặp, ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc đó.
Trong mắt anh ta có rất nhiều cảm xúc, tôi không dám đọc kỹ vội vàng né tránh ánh nhìn.
Ban đầu tôi nghĩ mùng một Tết bị mắng đã là giới hạn rồi.
Kết quả, mẹ tôi lại một lần nữa làm mới nhận thức của tôi.
“Ai lại đi xem mắt vào mùng một Tết chứ?!”
Có phải là định làm tôi sốc cả năm không?
“Năm mới phải có một khởi đầu tốt chứ.” Mẹ tôi nói một cách nghiêm túc.
“Tiểu Kiệt, lát nữa cô và chú đi chùa thắp hương trả lễ, cháu đưa con bé đi, đừng để nó trốn giữa chừng.”
“Vâng.” Lục Kiệt đồng ý dứt khoát.
Tôi: “???”
Thế giới này thay đổi quá nhanh làm tôi có chút không hiểu.
Sao, năm nay thịnh hành việc đưa bạn gái cũ đi xem mắt à?
“Anh thật sự định đi cùng tôi à?”
Cho đến khi ngồi vào xe chuẩn bị khởi hành, tôi vẫn không thể tin được.
“Đúng vậy, tôi đã hứa với dì rồi.” Giọng điệu Lục Kiệt bình thản, không nghe ra cảm xúc.
“Hoặc là chúng ta cùng đi, hoặc là không ai đi cả, cô chọn đi.”
“Tôi đi!”
Truyện Được Đề Xuất Khác
Vợ Của Tôi Mà Tôi Lại Không Nhận Ra Sao?
Tác giả: M - 1 hạt gạo
Trọng Sinh: Hoàng Hậu Phế Đế, Nghịch Chuyển Thiên Hạ
Tác giả: Trồng một vầng trăng
Nhật Ký Yêu Thầm Của Hai Kẻ Nhát Gan
Tác giả: Hồ Bạn Xuân Sơn