Con Gái Nuôi Tỷ Phú: Trọng Sinh Trả Thù Bằng Sự Đổi Vai - Chương 6
Cố Thế An nói với tôi ông cũng nằm mơ, trong mơ cô gái mà ông cảm ơn đã mất tích.
“Sau này khi tôi tìm được cô ấy đã không còn nhận ra được dáng vẻ ban đầu nữa, tôi vẫn luôn hối hận, nếu tôi không để cô ấy thừa kế tài sản, có phải cô ấy sẽ không chết không?
Nếu có thể làm lại, tôi nhất định sẽ không mang tai họa đến cho cô ấy, nhưng sau này tôi phát hiện dù trong lòng tôi nghĩ thế nào, cuối cùng tôi vẫn làm ra chuyện như lúc đầu.
May mà cô ấy đã từ chối tôi.
Tôi tôn trọng ý muốn của cô ấy để chị cô ấy thừa kế tài sản, có lẽ như vậy có thể giúp cô ấy tránh được kiếp nạn, để cô ấy có một cuộc đời trọn vẹn, sau này làm một người vô lo vô nghĩ.
Đây là sự cảm ơn lớn nhất của tôi dành cho cô ấy.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn không tránh được, bố mẹ và chị cô ấy vẫn muốn hại chết cô ấy, vì vậy tôi quyết định giúp cô ấy một tay, dù có hậu quả gì tôi sẽ gánh chịu thay cô ấy.”
Có vị mặn chảy vào miệng tôi, “Cái gì phải đến rồi sẽ đến.”
Cố Thế An: “Đúng vậy.”
Trong xe yên tĩnh đáng sợ, sau đó tôi và Cố Thế An không nói gì nữa.
Ông đưa tôi về nhà, “Chuyện học phí em không cần lo, sau này tôi sẽ chuyển cho em.”
Tôi xuống xe, vẫy tay với ông, “Cảm ơn ông, nhưng không cần đâu, tôi vẫn tin rằng con người phải tự lực cánh sinh mới sống được đường hoàng.”
Tôi cất bước đi về nhà, trong nhà bố mẹ đang lo lắng gọi điện thoại.
“Nặc Nặc sao không bắt máy vậy? Bánh chẻo nguội hết rồi.”
“Chắc là đang trên đường về.” Mẹ gọi xong bố lại gọi tiếp.
Hai người nghe tiếng mở cửa, như một cơn gió lao ra.
Mẹ nắm tay tôi, “Nặc Nặc, con về rồi, cơm canh nguội hết rồi, bố con còn mua rượu vang, tối nay chúng ta ăn mừng... Không, mày không phải Nặc Nặc!”
Mẹ giật tay tôi ra như bị điện giật.
Bố nhìn nốt ruồi trên tai tôi, há hốc miệng chỉ vào tôi, “Lý Ngôn Ngôn? Sao lại là mày? Nặc Nặc đâu?”
Tôi ngồi xuống ghế, nhìn bàn đầy thức ăn, toàn là món chị gái thích ăn.
“Sao lại không phải là tôi?” Quả nhiên là ruột thịt, bố mẹ luôn có thể phân biệt được tôi và chị gái.
“Mày ở đây, vậy Nặc Nặc đâu? Nặc Nặc đi đâu rồi?” Mẹ điên cuồng túm lấy tôi.
Tôi nở nụ cười thật tươi với mẹ, “Chuyện này mẹ phải hỏi bố con ấy.”
Bố run rẩy bắt đầu gọi điện, “Bắt máy! Sao không bắt máy? Tại sao không bắt máy!”
Đương nhiên sẽ không bắt máy, lúc này bọn bắt cóc đã vào sâu trong núi, tín hiệu không tốt đương nhiên không gọi được.
Bố như phát điên, lái xe phóng ra ngoài.
Mẹ thấy dáng vẻ của bố, đột nhiên phản ứng lại, mắt trợn ngược ngất đi.
Khi tỉnh lại, bà đã liệt nửa người trên giường không cử động được.
Tôi đắp chăn cho bà, “Mẹ, mẹ yên tâm, không có chị gái, con sẽ tìm người chăm sóc mẹ thật tốt.”
Bảo mẫu đã tìm được rồi, là dì Vương hàng xóm bên cạnh, dì ấy hứa với tôi vì sức khỏe của mẹ tôi, sau này sẽ cho mẹ ăn canh rau thừa ngâm bánh bao khô cứng.
“Lý Ngôn Ngôn, mày sẽ chết không tử tế! Là mày đã hại Nặc Nặc của tao! Tao muốn báo cảnh sát! Nếu chị mày có chuyện gì, tao sẽ bắt mày đền mạng, đợi bố mày về sẽ đánh chết mày!” Mẹ không ngừng nguyền rủa tôi trên giường.
Tôi đứng dậy, mặt không biểu cảm nhìn người đã sinh ra tôi này.
Tôi cũng là giọt máu rơi ra từ người bà sau mười tháng mang thai, nhưng trong lòng bà, mạng tôi còn rẻ mạt hơn cỏ rác.
“Đáng tiếc bố sẽ không về nữa, con vừa nhận được điện thoại của cảnh sát, bố bị tai nạn xe hơi vì chạy quá tốc độ đã qua đời rồi.”
“Không! Không thể nào! Lý Ngôn Ngôn đều tại mày, mày là sao chổi! Đáng lẽ tao không nên sinh ra mày, đáng lẽ tao nên bóp chết mày!”
Tôi đóng cửa lại, ngăn cách tiếng nguyền rủa phía sau.
Từ đó về sau, trong tim tôi chỉ còn ánh mặt trời ban mai.
“Sau này khi tôi tìm được cô ấy đã không còn nhận ra được dáng vẻ ban đầu nữa, tôi vẫn luôn hối hận, nếu tôi không để cô ấy thừa kế tài sản, có phải cô ấy sẽ không chết không?
Nếu có thể làm lại, tôi nhất định sẽ không mang tai họa đến cho cô ấy, nhưng sau này tôi phát hiện dù trong lòng tôi nghĩ thế nào, cuối cùng tôi vẫn làm ra chuyện như lúc đầu.
May mà cô ấy đã từ chối tôi.
Tôi tôn trọng ý muốn của cô ấy để chị cô ấy thừa kế tài sản, có lẽ như vậy có thể giúp cô ấy tránh được kiếp nạn, để cô ấy có một cuộc đời trọn vẹn, sau này làm một người vô lo vô nghĩ.
Đây là sự cảm ơn lớn nhất của tôi dành cho cô ấy.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn không tránh được, bố mẹ và chị cô ấy vẫn muốn hại chết cô ấy, vì vậy tôi quyết định giúp cô ấy một tay, dù có hậu quả gì tôi sẽ gánh chịu thay cô ấy.”
Có vị mặn chảy vào miệng tôi, “Cái gì phải đến rồi sẽ đến.”
Cố Thế An: “Đúng vậy.”
Trong xe yên tĩnh đáng sợ, sau đó tôi và Cố Thế An không nói gì nữa.
Ông đưa tôi về nhà, “Chuyện học phí em không cần lo, sau này tôi sẽ chuyển cho em.”
Tôi xuống xe, vẫy tay với ông, “Cảm ơn ông, nhưng không cần đâu, tôi vẫn tin rằng con người phải tự lực cánh sinh mới sống được đường hoàng.”
Tôi cất bước đi về nhà, trong nhà bố mẹ đang lo lắng gọi điện thoại.
“Nặc Nặc sao không bắt máy vậy? Bánh chẻo nguội hết rồi.”
“Chắc là đang trên đường về.” Mẹ gọi xong bố lại gọi tiếp.
Hai người nghe tiếng mở cửa, như một cơn gió lao ra.
Mẹ nắm tay tôi, “Nặc Nặc, con về rồi, cơm canh nguội hết rồi, bố con còn mua rượu vang, tối nay chúng ta ăn mừng... Không, mày không phải Nặc Nặc!”
Mẹ giật tay tôi ra như bị điện giật.
Bố nhìn nốt ruồi trên tai tôi, há hốc miệng chỉ vào tôi, “Lý Ngôn Ngôn? Sao lại là mày? Nặc Nặc đâu?”
Tôi ngồi xuống ghế, nhìn bàn đầy thức ăn, toàn là món chị gái thích ăn.
“Sao lại không phải là tôi?” Quả nhiên là ruột thịt, bố mẹ luôn có thể phân biệt được tôi và chị gái.
“Mày ở đây, vậy Nặc Nặc đâu? Nặc Nặc đi đâu rồi?” Mẹ điên cuồng túm lấy tôi.
Tôi nở nụ cười thật tươi với mẹ, “Chuyện này mẹ phải hỏi bố con ấy.”
Bố run rẩy bắt đầu gọi điện, “Bắt máy! Sao không bắt máy? Tại sao không bắt máy!”
Đương nhiên sẽ không bắt máy, lúc này bọn bắt cóc đã vào sâu trong núi, tín hiệu không tốt đương nhiên không gọi được.
Bố như phát điên, lái xe phóng ra ngoài.
Mẹ thấy dáng vẻ của bố, đột nhiên phản ứng lại, mắt trợn ngược ngất đi.
Khi tỉnh lại, bà đã liệt nửa người trên giường không cử động được.
Tôi đắp chăn cho bà, “Mẹ, mẹ yên tâm, không có chị gái, con sẽ tìm người chăm sóc mẹ thật tốt.”
Bảo mẫu đã tìm được rồi, là dì Vương hàng xóm bên cạnh, dì ấy hứa với tôi vì sức khỏe của mẹ tôi, sau này sẽ cho mẹ ăn canh rau thừa ngâm bánh bao khô cứng.
“Lý Ngôn Ngôn, mày sẽ chết không tử tế! Là mày đã hại Nặc Nặc của tao! Tao muốn báo cảnh sát! Nếu chị mày có chuyện gì, tao sẽ bắt mày đền mạng, đợi bố mày về sẽ đánh chết mày!” Mẹ không ngừng nguyền rủa tôi trên giường.
Tôi đứng dậy, mặt không biểu cảm nhìn người đã sinh ra tôi này.
Tôi cũng là giọt máu rơi ra từ người bà sau mười tháng mang thai, nhưng trong lòng bà, mạng tôi còn rẻ mạt hơn cỏ rác.
“Đáng tiếc bố sẽ không về nữa, con vừa nhận được điện thoại của cảnh sát, bố bị tai nạn xe hơi vì chạy quá tốc độ đã qua đời rồi.”
“Không! Không thể nào! Lý Ngôn Ngôn đều tại mày, mày là sao chổi! Đáng lẽ tao không nên sinh ra mày, đáng lẽ tao nên bóp chết mày!”
Tôi đóng cửa lại, ngăn cách tiếng nguyền rủa phía sau.
Từ đó về sau, trong tim tôi chỉ còn ánh mặt trời ban mai.
Truyện Được Đề Xuất Khác
Nếu Năm Đó Tôi Không Dại Khờ, Liệu Chúng Ta Có Còn Âm Dương Cách Biệt?
Tác giả: Miêu Tiểu Miêu
Trúc Mã Từng Thề Quyết Không Cưới Tôi, Giờ Lại Đòi Làm Chồng
Tác giả: Đang cập nhật
Trùng Sinh: Thứ Nữ Phục Thù, Vạch Trần Đích Tỷ Rắn Rết
Tác giả: Sầu riêng