Cô Gái Trong Mảnh Ký Ức Bị Lãng Quên - Ngoại truyện 2: Nhật ký Nhan Tiêu
Tôi nghe thấy bên cậu ấy có tiếng sột soạt.
“Tôi cũng không biết… Hình như ở cửa hàng tiện lợi không xa nhà tôi.”
Tôi không muốn cậu ấy đến, nhưng lại thực sự cần cậu ấy đến.
“Được, cậu đợi tôi ở đó.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa to hơn rồi, to hơn rất nhiều, là mưa như trút nước.
Rồi chuyện gì đã xảy ra?
Tôi không muốn viết nữa.n thân tràn đầy sức sống, dáng người cao ráo, đẹp trai, mặc bộ đồng phục học sinh đen trắng sạch sẽ, gọn gàng.
Tôi nhìn cậu ấy lật lật sách toán, không có một chữ nào được viết. Tôi thấy hơi tò mò, liền mở lời hỏi: “Cậu… sách của cậu sao lại mới tinh vậy? Trường cũ hẳn là đã phát sách giáo khoa rồi chứ?”
Cậu ấy nói cậu ấy chuyển từ nơi khác đến, sách giáo khoa không giống với Giang Thành.
Một lúc sau, tôi đột nhiên cảm thấy chưa tự giới thiệu mà đã tùy tiện bắt chuyện với người khác là không lịch sự, thế là lại tiếp tục nói: “Quên tự giới thiệu rồi, tôi tên là Nhan Tiêu…”
Vừa định giải thích là hai chữ nào, tôi nghe thấy cậu ấy nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
“…”
Hơi lạnh nhạt, nhưng tôi vẫn có chút xao xuyến khó hiểu, có lẽ là vì mê sắc đẹp chăng.
Lúc đó, tôi cũng không nghĩ rằng, lần đầu gặp mà tôi tưởng, hóa ra lại là cuộc hội ngộ.
Chiều Chủ nhật, tôi ăn cơm ở nhà xong, rồi đến trường tự học.
Đến khoảng bốn, năm giờ chiều, tôi đã làm xong bài tập, sắp xếp lại những câu sai trong bài kiểm tra.
Hạ Đình Chi lúc này cũng đến, nhưng cậu ấy không định làm bài tập, cầm bóng rổ lên định đi ra ngoài.
“Cậu đợi một chút, tôi có một bài muốn hỏi cậu.” Tôi nói với cậu ấy.
Hạ Đình Chi gật đầu, cậu ấy cẩn thận xem xét tờ giấy tôi đưa ra.
“Chính là bài này,” Tôi chỉ cho cậu ấy xem, “Tôi tách tham số rồi, muốn dùng L’Hôpital để tìm giới hạn của nó, kết quả đạo hàm mấy lần cũng không ra.”
Cậu ấy nhìn một chút, rồi trên giấy nháp tôi đưa lại viết lại biểu thức một lần nữa, “Chỗ này sinx và x, khi x tiến đến 0, sinx/x tiến đến 1, chúng là vô cùng bé tương đương, tương đương với việc cậu có thể khử sinx ở tử số và x ở mẫu số, rồi tử số và mẫu số lại tiếp tục đạo hàm riêng, như vậy sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”
Tôi nghe xong nhíu mày: “Vô cùng bé tương đương là gì?”
“…Đại học sẽ học, bây giờ giải thích hơi phức tạp,” Hạ Đình Chi dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nói, “Bài này nếu dùng L’Hôpital, nếu không biết cái này sẽ rất phức tạp, nên thông thường sẽ không làm như vậy. Nhưng thật ra có thể không cần tách tham số, chuyển tất cả các biểu thức sang một bên rồi trực tiếp đạo hàm sẽ trực tiếp và đơn giản hơn, cậu xem…”
Bên ngoài lớp học ban đầu có đặt hai cái bàn dùng làm bàn giáo viên giải đáp thắc mắc cho học sinh, bây giờ bị tôi và cậu ấy trưng dụng, dù sao cũng là đang giải đáp thắc mắc.
Hạ Đình Chi ngồi bên cạnh tôi, cúi đầu vẽ đồ thị đạo hàm, rồi lại cẩn thận đánh dấu bên cạnh đồ thị, như thể sợ tôi không hiểu.
Bàn tay cậu ấy cầm bút thon dài, lại hơi có da thịt, nên các khớp xương không rõ ràng, nhưng đẹp ở chỗ ngón tay cậu ấy rất thẳng. Tôi thường đùa rằng đôi tay này của cậu ấy là đôi tay sinh ra để chơi piano, không như tôi, ngón tay không dài lắm, nên bị hạn chế rất nhiều, đánh một quãng tám cũng là miễn cưỡng.
“Cậu có đang nghe không?” Cậu ấy đột nhiên hỏi.
Tôi hoàn hồn: “Tôi đang nghe đây.” Tôi quả thật đang nghe, phương pháp đều đã hiểu, chỉ là cậu ấy cứ diễn giải, tôi lại nhìn cậu ấy mà ngẩn người.
“Vậy tôi giảng xong rồi, sau này cậu nhớ không phải tất cả các phép tách tham số đều dễ làm là được.” Cậu ấy nói.
“Bây giờ, cậu muốn đi dạo một chút không?” Cậu ấy hình như lại không đi đánh bóng rổ nữa.
“Cậu không đi đánh bóng nữa à?” Tôi hỏi.
“Họ đủ người rồi.”
Thế là hai chúng tôi đi dạo khắp trường. Lúc này trong trường còn chưa có nhiều người. Chúng tôi ngồi xuống nghỉ ngơi trên một chiếc bàn đá, cạnh cái ao nhỏ. Xung quanh cái ao trồng đầy cây liễu, nếu là mùa xuân, nơi này quả thật rất đẹp.
Chỉ là bây giờ là mùa đông, mặt ao đều đã đóng một lớp băng mỏng. Tôi nhặt một cành cây khô, cúi đầu vô vị quẹt qua quẹt lại những chiếc lá khô và viên đá nhỏ trên mặt đất.
“Cậu cắt tóc à?” Cậu ấy hỏi.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Sao cậu nhìn ra?”
Tôi cắt tóc vào sáng nay, chỉ cắt đi một chút ở đuôi tóc, tôi còn tưởng không ai nhìn ra.
“Thợ cắt tóc tay nghề không tốt lắm,” Cậu ấy cố nhịn cười nói, “Phần sau được tỉa không đều.”
“…” Tôi lườm cậu ấy một cái, rồi tiếp tục quẹt qua quẹt lại những chiếc lá và viên đá đó.
Nhưng từ khóe mắt lại liếc thấy, cậu ấy đang véo mái tóc tôi buộc đuôi ngựa thấp, lơ đãng nghịch.
Tôi không nói gì, không phản ứng.
Rồi, cậu ấy đột nhiên giật dây buộc tóc của tôi xuống.
Tôi ngạc nhiên quay Hôm nay lớp có một bạn học sinh mới chuyển đến.
Khi thầy Triệu dẫn cậu ấy vào lớp, tôi đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nơi có rừng ngân hạnh chưa kịp ngả vàng, thẫn thờ. Rất tình cờ, lúc đó bạn cùng bàn của tôi nghỉ học vì bệnh, thầy Triệu liền bảo cậu ấy ngồi vào chỗ bên cạnh tôi.
Từ khóe mắt liếc thấy thầy Triệu chỉ vào chỗ bên cạnh tôi, tôi quay đầu lại, thấy cậu ấy bước về phía tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi, rồi lấy ra bộ sách giáo khoa bắt buộc mới tinh.
Tôi cẩn thận quan sát bạn học sinh mới chuyển đến bên cạnh, thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, toàg cho tôi cơ hội này.
“Mẹ không cần con nói rõ ràng. Con lập tức chia tay với thằng nhóc đó cho mẹ!”
Tôi lắc đầu, nói với bà: “Không được, không thể.”
Bà giận đến bật cười: “Tại sao?”
“Bởi vì chuyện này không ảnh hưởng đến thành tích của con, hơn nữa chúng con ở bên nhau cùng tiến bộ, lại còn thích nhau, đây là một chuyện có lợi cho cả hai. Nếu con chia tay với cậu ấy, con không thể đảm bảo con vẫn luôn có quyết tâm mạnh mẽ như vậy.” Tôi nói.
Mẹ tôi khựng lại, nhìn tôi thất thần một lúc, rồi hoàn hồn lại, ánh mắt vẫn kiên định.
Bà nói: “Mẹ mặc kệ con có bao nhiêu lý do đáng để kiên trì, con đều phải cắt đứt liên lạc với cậu ấy!”
“Nếu con không làm?”
“Vậy con ra khỏi nhà cho mẹ!”
Thế là tôi thật sự đi đến cửa, mở cửa, nói với bà: “Mẹ, con ra ngoài bình tĩnh một chút, mẹ cũng bình tĩnh một chút.”
Thật ra tôi vẫn luôn biết, lý do bà phản đối kịch liệt như vậy là gì. Vết thương lòng trong cuộc hôn nhân thất bại của bà và bố có lẽ là bắt nguồn từ đây.
Nhưng tôi không muốn bà áp đặt sự bi quan hư vô này lên tôi.
Ngoài trời đổ mưa rồi, mưa phùn, gió thổi vào người hơi lạnh, nhưng tôi vẫn chỉ mặc một chiếc áo khoác đồng phục mùa thu.
Tôi kéo mũ áo hoodie đang mặc bên trong lên, đi bộ vô định, đi rất lâu, mũ áo đều ướt.
Rồi tôi dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi, rồi bước vào.
Trong cửa hàng tiện lợi có chỗ ngồi, tôi ngồi xuống, đột nhiên muốn khóc. Rõ ràng mẹ cũng không nói gì quá đáng, nhưng tôi lại cảm thấy rất tủi thân.
Điện thoại đổ chuông, là Hạ Đình Chi gọi đến.
Cậu ấy chắc còn chưa biết chuyện gì xảy ra đâu nhỉ.
“Về đến nhà chưa?” Cậu ấy hỏi.
“Ừm.” Tôi đáp một tiếng.
Cậu ấy nhất định là nghe thấy giọng tôi nghẹn ngào rồi, hỏi tôi: “Cậu sao thế?”
“Mẹ tôi biết rồi.” Tôi nói.
Vốn dĩ không muốn khóc, nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi lại không kìm được nữa.
“Cậu đang ở đâu?”
đầu nhìn cậu ấy. Gió thổi tóc tôi xõa ra sau, thỉnh thoảng có vài lọn che đi lông mày, làm mờ tầm nhìn.
Cậu ấy cười xấu xa, tôi dùng cành cây đánh cậu ấy mà cậu ấy cũng không đánh trả.
“Trả dây buộc tóc cho tôi!” Tôi chìa tay ra với cậu ấy.
“Cậu ngồi yên đi, tôi sẽ buộc lại tóc cho cậu.” Cậu ấy cười nói.
Thế là tôi bán tín bán nghi ngồi yên.
Cậu ấy không biết buộc tóc, buộc cho tôi lỏng lẻo, thậm chí còn có vài lọn chưa được buộc vào. Những sợi tóc vụn chưa được buộc vào đó bị gió thổi quét qua mặt tôi, nhồn nhột, lại không hiểu sao hơi nóng bừng.
Ngay lúc cậu ấy đang lúng túng, tôi liếc cậu ấy một cái, rồi tự mình buộc lại tóc, hít sâu một hơi.
“Nhan Tiêu, tôi thích cậu.”
Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chạm vào đôi mắt đen láy của cậu ấy.
“Cậu… nghiêm túc không?”
“Rất rất nghiêm túc.”
Nghiêm túc đến mức tôi cảm thấy nếu tôi từ chối, đôi mắt sáng ngời đó sẽ chìm vào tĩnh lặng.
Thế là tôi như bị ma xui quỷ khiến đáp lại: “Vậy chúng ta hẹn hò đi.”
Ngày biểu diễn mừng Tết Dương lịch, lớp học rất náo nhiệt.
“Không thể tin được, lại chiếu ảnh hồi nhỏ của tất cả mọi người!”
“Á á á ngại quá, sao mẹ tôi lại gửi cả ảnh xấu của tôi cho giáo viên chủ nhiệm chứ! Tôi sắp phát điên rồi!”
“…”
Tôi xem rồi bật cười, cảm thấy giáo viên chủ nhiệm cũng khá lãng mạn, lén lút thu thập ảnh hồi nhỏ của học sinh, còn làm bất ngờ chiếu trong buổi liên hoan.
Ảnh của tôi thì tôi thấy sao cũng được, xem rồi thì xem thôi.
Chỉ là đến ảnh của Hạ Đình Chi, tôi xem rất chăm chú, thậm chí còn lén lút dùng điện thoại chụp lại rồi mới xem kỹ.
Đây là bức ảnh cậu ấy đá bóng hồi còn rất nhỏ.
Cậu ấy mặc áo đá bóng màu xanh lam, một chân dẫm lên quả bóng, hai tay khoanh trước ngực, cười rất rạng rỡ.
Xem một lúc, tôi đột nhiên cảm thấy cậu bé trong ảnh rất quen thuộc, như thể đã từng gặp ở đâu đó.
Rồi, một tia sáng lóe lên, trí nhớ của tôi cuối cùng cũng hoạt động một lần.
Tôi luôn nghĩ rằng, tất cả những mối liên hệ giữa tôi và cậu ấy đều bắt đầu từ khi cậu ấy đến trường cấp ba số một.
Dường như từ khi gặp cậu ấy, tôi đã không còn bi quan nữa, và trong một thời gian dài, cậu ấy luôn ở trong tầm mắt liếc nhanh của tôi, lặng lẽ chứng tỏ tình cảm mới chớm nở của tôi.
Nhưng bây giờ có một bức ảnh nói với tôi, lần gặp gỡ năm nay của chúng tôi chỉ là sự tái ngộ, chúng tôi đã từng gặp nhau từ rất lâu trước đây.
Tim tôi đập hơi nhanh, nhưng sợ do dự nữa sẽ không nói ra được, thế là tôi đi thẳng vào vấn đề: “Hạ Đình Chi, tôi hỏi cậu, hồi nhỏ chúng ta có từng gặp nhau không?”
Tôi nghe thấy cậu ấy cười khẽ một tiếng, rồi nói: “Cậu cuối cùng cũng nhớ ra rồi à?”
“…” Quả nhiên.
“Sao cậu còn nhớ? Sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn?”
“Vậy cậu có nhớ ra chuyện cụ thể không?”
“…Không.”
“Vậy tôi nói cho cậu biết sớm hơn thì có tác dụng gì chứ?”
“…” Cậu ấy nói rất có lý.
“Vậy… cậu đã thầm mến tôi từ rất lâu rồi à.” Tôi cười trêu chọc cậu ấy.
“…Lúc đó coi cậu là bạn chơi thôi, kết quả gặp lại thì cậu lại không nhớ, tôi rất giận.”
“Nhưng cậu vẫn thích tôi.”
Mặt Hạ Đình Chi đỏ lên.
Sinh nhật Hạ Đình Chi là ngày hai mươi tám tháng hai. Tôi thường nghĩ, nếu mẹ cậu ấy sinh cậu ấy muộn hơn một ngày, chẳng phải cậu ấy phải bốn năm mới được đón sinh nhật một lần sao.
Thời tiết ngày hôm đó thật ra không tốt lắm, trời mưa phùn, trời tối sầm. Lại thêm mùa đông vừa qua, thời tiết ấm áp còn chưa thấy tăm hơi, nên gió nhẹ mưa phùn đều mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt.
Nhưng tôi vẫn rất vui, sáng sớm đã mang theo món quà tôi chuẩn bị đến lớp.
À, đây là một điều bất ngờ đấy. Cậu ấy có lẽ không ngờ tôi lại biết sinh nhật cậu ấy, vì cậu ấy chưa bao giờ nói với tôi, cũng chưa từng nhắc đến với ai khác.
Cậu ấy dường như chưa bao giờ quá để tâm đến bản thân mình, dù bị người khác hiểu lầm, hay không có ai chúc mừng sinh nhật, cậu ấy đều không bận tâm, cũng không học được cách thổ lộ.
Hạ Đình Chi hôm nay cũng đến rất sớm, trong lớp không có nhiều người, thế là cậu ấy nhanh chóng nhìn thấy tôi đang đứng ngoài cửa lớp.
Rồi tôi vào lớp đặt cặp sách xuống, cậu ấy hỏi tôi: “Hôm nay sao cậu đến sớm vậy?”
Tôi giơ chiếc túi đựng quà lên trước mặt cậu ấy, rồi nghiêng đầu cười nói: “Chúc mừng sinh nhật!”
Cậu ấy rất bất ngờ, hàng mi dài che đi đôi mắt, nhưng không giấu được ý cười.
“Cảm ơn!” Cậu ấy nhận lấy món quà từ tay tôi, rồi cười hỏi tôi: “Sao cậu biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
“Cậu viết trên một tờ đơn đăng ký gì đó, tôi nhìn thấy một cái rồi nhớ.”
Nói xong, tôi lấy một chiếc vòng tay từ trong túi ra, buộc vào tay cậu ấy. Rồi tôi lại để lộ chiếc vòng tay tôi đang đeo trên tay, nói với cậu ấy: “Cậu xem, vòng tay tôi tự đan cho chúng ta này, cậu thích không?”
Một thời gian trước tôi mua vài sợi dây đan ở chợ trời, loại dây đan này độ dày vừa phải, nếu dùng để đan vòng tay, kiểu dáng sẽ rất đẹp, lại còn chắc chắn, nam nữ đều có thể đeo.
Lúc đầu mua được, tôi còn chưa nghĩ ra sẽ dùng để làm gì, chỉ là thấy đẹp nên mua thôi. Sau này khi chuẩn bị quà, trong lòng tôi đã có dự định, muốn đan một chiếc vòng tay tặng cậu ấy.
Thế là tôi làm theo hướng dẫn tìm được trên mạng, đan hai chiếc vòng tay trước, rồi gắn mặt dây chuyền cho mỗi chiếc. Mặt trăng tròn là dành cho cậu ấy, mặt hành tinh là tôi giữ lại cho mình.
Tôi nghĩ, cậu ấy sẽ thích món quà tôi chuẩn bị cho cậu ấy.
“Đương nhiên là thích rồi,” Cậu ấy vừa nói, vừa cẩn thận xoa xoa chiếc vòng tay, cúi mắt xuống, không rõ cảm xúc.
“Thích là được rồi,” Tôi cười nói, “Bên trong còn có một chiếc áo đấu nữa, số 23, tôi biết cậu…”
Tôi còn chưa nói xong, đã bị cậu ấy nhẹ nhàng ôm một cái. Cái ôm này rất ngắn ngủi, nhẹ nhàng, rồi buông ra.
“Làm sao bây giờ,” Hạ Đình Chi cúi đầu nhìn vào mắt tôi, ngón tay bám vào cổ tay tôi, rồi xoay xoay chiếc vòng tay của tôi, “Cậu tặng lần này, tôi e là năm nào cũng phải mong chờ quà của cậu rồi.”
Tim tôi đập hơi nhanh, mặt đỏ bừng nói: “Vậy tôi tặng cậu mỗi năm luôn!”
“Nhất ngôn cửu đỉnh.” Cậu ấy cúi đầu gõ nhẹ vào trán tôi một cái.
Thoáng chốc lại đến tháng Tư, trường tổ chức dã ngoại mùa xuân, là đi dạo chơi ở núi Dương Sơn.
Lúc này vẫn còn là đầu xuân, ấm áp rồi lại lạnh, gió xuân se lạnh, một số học sinh còn mặc áo khoác bông. Tôi không mặc áo khoác bông, cảm thấy bên trong mặc nhiều một chút, rồi bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác mùa thu là được rồi, dù sao tôi cũng khá chịu lạnh.
Nhưng khi đến lưng chừng núi chúng tôi xuống xe, tôi lại không khỏi rùng mình. Nói thật, nơi này quả thật hơi lạnh, có lẽ là vì ở trên núi nên nhiệt độ thấp hơn. Một lúc sau, mặt trời chiếu đến, tôi liền cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Học sinh các lớp đã được chia nhóm từ trước. Đến nơi, họ tập trung ở quảng trường lưng chừng núi, rồi được hướng dẫn viên dẫn lên núi, đi thăm nghĩa trang liệt sĩ trên núi trước. Sau khi tham quan nhà tưởng niệm liệt sĩ, hướng dẫn viên cho phép chúng tôi tự do hoạt động, chỉ cần phải quay lại quảng trường tập trung trước ba giờ, rồi cùng nhau lên xe buýt về trường.
Thế là nhóm chúng tôi tiếp tục leo núi.
“Nhan Tiêu,” Khương Khả Hân vỗ vai tôi, rồi ra hiệu cho tôi nhìn ra phía sau, “Hạ Đình Chi đến rồi.”
Lúc đó tôi đang xem những bức ảnh đã chụp. Nghe Khương Khả Hân gọi, tôi ngẩng đầu lên, thấy Hạ Đình Chi và Thi Hoa đang đi về phía này.
“Ôi, không phải Nhan Tiêu đó sao?” Thi Hoa cười trêu chọc, “Có người đang tìm cậu kìa!”
Thế là tôi nhìn Hạ Đình Chi.
Cậu ấy cũng không phủ nhận, đến gần rồi khoác chiếc áo khoác đồng phục mùa đông đang vắt trên tay lên người tôi, rồi nói: “Trên núi lạnh.”
Tôi khoác chiếc áo khoác của Hạ Đình Chi, hỏi cậu ấy: “Cậu đưa áo khoác bông cho tôi rồi, cậu không lạnh sao?”
“Tạm ổn, không như cậu sắp lạnh đến run cầm cập rồi.”
Tôi lườm cậu ấy một cái, rồi rất không khách khí mặc chiếc áo khoác của cậu ấy vào.
Cậu ấy lại hỏi: “Lát nữa xuống núi đi cùng tôi không?”
“Được thôi.” Tôi cười đồng ý.
Thế là chúng tôi tạm thời chia tay. Tôi theo nhóm tiếp tục leo núi. Lên đến đỉnh núi tìm một cái đình ăn cơm xong, Hạ Đình Chi liền đến tìm tôi.
Tôi nói lời tạm biệt với Khương Khả Hân, cô ấy liếc tôi một cái, hừ hừ rồi đi tìm người khác chơi.
Lúc xuống núi, tôi đi dọc theo lề đường, Hạ Đình Chi đi bên cạnh, thấy tôi đứng không vững thì sẽ đỡ tôi. Tôi chơi mệt rồi, liền ngả về phía cậu ấy, cậu ấy vững vàng đỡ lấy tôi.
Tôi đứng thẳng lại, cười hỏi cậu ấy: “Năm sau là thi tốt nghiệp rồi đó nha.”
“Vẫn còn lớp mười một, cậu nghĩ xa thật đấy.” Cậu ấy nói.
“…”
Tôi lại nhớ đến câu hỏi mà Khương Khả Hân hỏi trước đây, thế là tôi hỏi cậu ấy: “Cậu muốn học đại học nào?”
“Chưa nghĩ ra.”
Không hiểu sao, tôi đột nhiên cảm thấy hơi bất an. Lúc bất an, tôi có một thôi thúc mãnh liệt, muốn ôm chặt lấy cậu ấy, chứng minh cậu ấy vẫn còn ở đây.
Cậu ấy buông tôi ra, rồi nắm lấy tay tôi, chúng tôi cùng nhau đi xuống núi. Cậu ấy vừa đi vừa nói: “Đợi thi tốt nghiệp xong, tôi dẫn cậu đến Kinh Thành được không? Dẫn cậu đi gặp bạn bè của tôi, họ đều rất tốt.”
“Được thôi.” Tôi nói.
Tôi cứ nghĩ, chúng tôi sẽ cùng nhau đi về phía tương lai mà chúng tôi đã vạch ra. Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến, xoáy nước số phận lại đột ngột chuyển hướng, thậm chí không cho người ta một chút cơ hội để giãy giụa.
Buổi tối, tôi về đến nhà.
“Mẹ, con về rồi.”
Không ai đáp lời, nhưng đèn lại đang bật.
Tôi hơi nghi hoặc đi đến phòng khách, thì thấy mẹ đang ngồi trên ghế sofa nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm trọng, không nói một lời.
Không khí trong phòng khách dường như đều ngưng đọng lại, chỉ có chiếc đồng hồ treo tường vẫn kiên trì chạy, đếm từng giây.
Tôi lo lắng hỏi bà: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Có chuyện gì ư?!” Bà đột nhiên tức giận, “Con nói cho mẹ nghe xem, rốt cuộc con và thằng nhóc đó là như thế nào?”
Tôi ngây người. Sao mẹ lại biết? Ai nói với mẹ?
Bà dường như đã đọc được suy nghĩ trong lòng tôi, “Nếu không phải giáo viên chủ nhiệm của con nói cho mẹ biết, con định giấu mẹ đến bao giờ?”
Sao bà lại biết? Biết rồi tại sao không tìm tôi?
“Con biết mẹ đã kinh ngạc đến mức nào khi nhận được điện thoại không? Con gái ngoan của mẹ lại yêu sớm! Chuyện mẹ đã dặn dò con đi dặn dò lại, con không để vào mắt đúng không?”
“Con không phải…” Tôi cố gắng biện bạch.
“Không phải cái gì?” Bà thở dốc.
Tôi hít sâu một hơi, mặc dù hoảng loạn, nhưng vẫn kiên trì nói với bà: “Mẹ, con giấu mẹ, chuyện này con quả thật sai rồi. Nhưng con thật sự thích cậu ấy…”
“Thích?” Bà cắt lời tôi, rồi hỏi ngược lại, “Con ở cái tuổi vô tri này nói với mẹ cái gì là thích? Con nghĩ cái thích này của con có thể kéo dài bao lâu? Con lại dựa vào cái gì mà nghĩ thằng nhóc đó có thể thích con mãi mãi?”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện đi.”
Mặc dù tôi chưa làm rõ được toàn bộ tình hình, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, tôi muốn nói rõ ràng, cũng đỡ phải nơm nớp lo sợ sau này.
Nhưng bà khôn
“Tôi cũng không biết… Hình như ở cửa hàng tiện lợi không xa nhà tôi.”
Tôi không muốn cậu ấy đến, nhưng lại thực sự cần cậu ấy đến.
“Được, cậu đợi tôi ở đó.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa to hơn rồi, to hơn rất nhiều, là mưa như trút nước.
Rồi chuyện gì đã xảy ra?
Tôi không muốn viết nữa.n thân tràn đầy sức sống, dáng người cao ráo, đẹp trai, mặc bộ đồng phục học sinh đen trắng sạch sẽ, gọn gàng.
Tôi nhìn cậu ấy lật lật sách toán, không có một chữ nào được viết. Tôi thấy hơi tò mò, liền mở lời hỏi: “Cậu… sách của cậu sao lại mới tinh vậy? Trường cũ hẳn là đã phát sách giáo khoa rồi chứ?”
Cậu ấy nói cậu ấy chuyển từ nơi khác đến, sách giáo khoa không giống với Giang Thành.
Một lúc sau, tôi đột nhiên cảm thấy chưa tự giới thiệu mà đã tùy tiện bắt chuyện với người khác là không lịch sự, thế là lại tiếp tục nói: “Quên tự giới thiệu rồi, tôi tên là Nhan Tiêu…”
Vừa định giải thích là hai chữ nào, tôi nghe thấy cậu ấy nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
“…”
Hơi lạnh nhạt, nhưng tôi vẫn có chút xao xuyến khó hiểu, có lẽ là vì mê sắc đẹp chăng.
Lúc đó, tôi cũng không nghĩ rằng, lần đầu gặp mà tôi tưởng, hóa ra lại là cuộc hội ngộ.
Chiều Chủ nhật, tôi ăn cơm ở nhà xong, rồi đến trường tự học.
Đến khoảng bốn, năm giờ chiều, tôi đã làm xong bài tập, sắp xếp lại những câu sai trong bài kiểm tra.
Hạ Đình Chi lúc này cũng đến, nhưng cậu ấy không định làm bài tập, cầm bóng rổ lên định đi ra ngoài.
“Cậu đợi một chút, tôi có một bài muốn hỏi cậu.” Tôi nói với cậu ấy.
Hạ Đình Chi gật đầu, cậu ấy cẩn thận xem xét tờ giấy tôi đưa ra.
“Chính là bài này,” Tôi chỉ cho cậu ấy xem, “Tôi tách tham số rồi, muốn dùng L’Hôpital để tìm giới hạn của nó, kết quả đạo hàm mấy lần cũng không ra.”
Cậu ấy nhìn một chút, rồi trên giấy nháp tôi đưa lại viết lại biểu thức một lần nữa, “Chỗ này sinx và x, khi x tiến đến 0, sinx/x tiến đến 1, chúng là vô cùng bé tương đương, tương đương với việc cậu có thể khử sinx ở tử số và x ở mẫu số, rồi tử số và mẫu số lại tiếp tục đạo hàm riêng, như vậy sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”
Tôi nghe xong nhíu mày: “Vô cùng bé tương đương là gì?”
“…Đại học sẽ học, bây giờ giải thích hơi phức tạp,” Hạ Đình Chi dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nói, “Bài này nếu dùng L’Hôpital, nếu không biết cái này sẽ rất phức tạp, nên thông thường sẽ không làm như vậy. Nhưng thật ra có thể không cần tách tham số, chuyển tất cả các biểu thức sang một bên rồi trực tiếp đạo hàm sẽ trực tiếp và đơn giản hơn, cậu xem…”
Bên ngoài lớp học ban đầu có đặt hai cái bàn dùng làm bàn giáo viên giải đáp thắc mắc cho học sinh, bây giờ bị tôi và cậu ấy trưng dụng, dù sao cũng là đang giải đáp thắc mắc.
Hạ Đình Chi ngồi bên cạnh tôi, cúi đầu vẽ đồ thị đạo hàm, rồi lại cẩn thận đánh dấu bên cạnh đồ thị, như thể sợ tôi không hiểu.
Bàn tay cậu ấy cầm bút thon dài, lại hơi có da thịt, nên các khớp xương không rõ ràng, nhưng đẹp ở chỗ ngón tay cậu ấy rất thẳng. Tôi thường đùa rằng đôi tay này của cậu ấy là đôi tay sinh ra để chơi piano, không như tôi, ngón tay không dài lắm, nên bị hạn chế rất nhiều, đánh một quãng tám cũng là miễn cưỡng.
“Cậu có đang nghe không?” Cậu ấy đột nhiên hỏi.
Tôi hoàn hồn: “Tôi đang nghe đây.” Tôi quả thật đang nghe, phương pháp đều đã hiểu, chỉ là cậu ấy cứ diễn giải, tôi lại nhìn cậu ấy mà ngẩn người.
“Vậy tôi giảng xong rồi, sau này cậu nhớ không phải tất cả các phép tách tham số đều dễ làm là được.” Cậu ấy nói.
“Bây giờ, cậu muốn đi dạo một chút không?” Cậu ấy hình như lại không đi đánh bóng rổ nữa.
“Cậu không đi đánh bóng nữa à?” Tôi hỏi.
“Họ đủ người rồi.”
Thế là hai chúng tôi đi dạo khắp trường. Lúc này trong trường còn chưa có nhiều người. Chúng tôi ngồi xuống nghỉ ngơi trên một chiếc bàn đá, cạnh cái ao nhỏ. Xung quanh cái ao trồng đầy cây liễu, nếu là mùa xuân, nơi này quả thật rất đẹp.
Chỉ là bây giờ là mùa đông, mặt ao đều đã đóng một lớp băng mỏng. Tôi nhặt một cành cây khô, cúi đầu vô vị quẹt qua quẹt lại những chiếc lá khô và viên đá nhỏ trên mặt đất.
“Cậu cắt tóc à?” Cậu ấy hỏi.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Sao cậu nhìn ra?”
Tôi cắt tóc vào sáng nay, chỉ cắt đi một chút ở đuôi tóc, tôi còn tưởng không ai nhìn ra.
“Thợ cắt tóc tay nghề không tốt lắm,” Cậu ấy cố nhịn cười nói, “Phần sau được tỉa không đều.”
“…” Tôi lườm cậu ấy một cái, rồi tiếp tục quẹt qua quẹt lại những chiếc lá và viên đá đó.
Nhưng từ khóe mắt lại liếc thấy, cậu ấy đang véo mái tóc tôi buộc đuôi ngựa thấp, lơ đãng nghịch.
Tôi không nói gì, không phản ứng.
Rồi, cậu ấy đột nhiên giật dây buộc tóc của tôi xuống.
Tôi ngạc nhiên quay Hôm nay lớp có một bạn học sinh mới chuyển đến.
Khi thầy Triệu dẫn cậu ấy vào lớp, tôi đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nơi có rừng ngân hạnh chưa kịp ngả vàng, thẫn thờ. Rất tình cờ, lúc đó bạn cùng bàn của tôi nghỉ học vì bệnh, thầy Triệu liền bảo cậu ấy ngồi vào chỗ bên cạnh tôi.
Từ khóe mắt liếc thấy thầy Triệu chỉ vào chỗ bên cạnh tôi, tôi quay đầu lại, thấy cậu ấy bước về phía tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi, rồi lấy ra bộ sách giáo khoa bắt buộc mới tinh.
Tôi cẩn thận quan sát bạn học sinh mới chuyển đến bên cạnh, thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, toàg cho tôi cơ hội này.
“Mẹ không cần con nói rõ ràng. Con lập tức chia tay với thằng nhóc đó cho mẹ!”
Tôi lắc đầu, nói với bà: “Không được, không thể.”
Bà giận đến bật cười: “Tại sao?”
“Bởi vì chuyện này không ảnh hưởng đến thành tích của con, hơn nữa chúng con ở bên nhau cùng tiến bộ, lại còn thích nhau, đây là một chuyện có lợi cho cả hai. Nếu con chia tay với cậu ấy, con không thể đảm bảo con vẫn luôn có quyết tâm mạnh mẽ như vậy.” Tôi nói.
Mẹ tôi khựng lại, nhìn tôi thất thần một lúc, rồi hoàn hồn lại, ánh mắt vẫn kiên định.
Bà nói: “Mẹ mặc kệ con có bao nhiêu lý do đáng để kiên trì, con đều phải cắt đứt liên lạc với cậu ấy!”
“Nếu con không làm?”
“Vậy con ra khỏi nhà cho mẹ!”
Thế là tôi thật sự đi đến cửa, mở cửa, nói với bà: “Mẹ, con ra ngoài bình tĩnh một chút, mẹ cũng bình tĩnh một chút.”
Thật ra tôi vẫn luôn biết, lý do bà phản đối kịch liệt như vậy là gì. Vết thương lòng trong cuộc hôn nhân thất bại của bà và bố có lẽ là bắt nguồn từ đây.
Nhưng tôi không muốn bà áp đặt sự bi quan hư vô này lên tôi.
Ngoài trời đổ mưa rồi, mưa phùn, gió thổi vào người hơi lạnh, nhưng tôi vẫn chỉ mặc một chiếc áo khoác đồng phục mùa thu.
Tôi kéo mũ áo hoodie đang mặc bên trong lên, đi bộ vô định, đi rất lâu, mũ áo đều ướt.
Rồi tôi dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi, rồi bước vào.
Trong cửa hàng tiện lợi có chỗ ngồi, tôi ngồi xuống, đột nhiên muốn khóc. Rõ ràng mẹ cũng không nói gì quá đáng, nhưng tôi lại cảm thấy rất tủi thân.
Điện thoại đổ chuông, là Hạ Đình Chi gọi đến.
Cậu ấy chắc còn chưa biết chuyện gì xảy ra đâu nhỉ.
“Về đến nhà chưa?” Cậu ấy hỏi.
“Ừm.” Tôi đáp một tiếng.
Cậu ấy nhất định là nghe thấy giọng tôi nghẹn ngào rồi, hỏi tôi: “Cậu sao thế?”
“Mẹ tôi biết rồi.” Tôi nói.
Vốn dĩ không muốn khóc, nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi lại không kìm được nữa.
“Cậu đang ở đâu?”
đầu nhìn cậu ấy. Gió thổi tóc tôi xõa ra sau, thỉnh thoảng có vài lọn che đi lông mày, làm mờ tầm nhìn.
Cậu ấy cười xấu xa, tôi dùng cành cây đánh cậu ấy mà cậu ấy cũng không đánh trả.
“Trả dây buộc tóc cho tôi!” Tôi chìa tay ra với cậu ấy.
“Cậu ngồi yên đi, tôi sẽ buộc lại tóc cho cậu.” Cậu ấy cười nói.
Thế là tôi bán tín bán nghi ngồi yên.
Cậu ấy không biết buộc tóc, buộc cho tôi lỏng lẻo, thậm chí còn có vài lọn chưa được buộc vào. Những sợi tóc vụn chưa được buộc vào đó bị gió thổi quét qua mặt tôi, nhồn nhột, lại không hiểu sao hơi nóng bừng.
Ngay lúc cậu ấy đang lúng túng, tôi liếc cậu ấy một cái, rồi tự mình buộc lại tóc, hít sâu một hơi.
“Nhan Tiêu, tôi thích cậu.”
Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chạm vào đôi mắt đen láy của cậu ấy.
“Cậu… nghiêm túc không?”
“Rất rất nghiêm túc.”
Nghiêm túc đến mức tôi cảm thấy nếu tôi từ chối, đôi mắt sáng ngời đó sẽ chìm vào tĩnh lặng.
Thế là tôi như bị ma xui quỷ khiến đáp lại: “Vậy chúng ta hẹn hò đi.”
Ngày biểu diễn mừng Tết Dương lịch, lớp học rất náo nhiệt.
“Không thể tin được, lại chiếu ảnh hồi nhỏ của tất cả mọi người!”
“Á á á ngại quá, sao mẹ tôi lại gửi cả ảnh xấu của tôi cho giáo viên chủ nhiệm chứ! Tôi sắp phát điên rồi!”
“…”
Tôi xem rồi bật cười, cảm thấy giáo viên chủ nhiệm cũng khá lãng mạn, lén lút thu thập ảnh hồi nhỏ của học sinh, còn làm bất ngờ chiếu trong buổi liên hoan.
Ảnh của tôi thì tôi thấy sao cũng được, xem rồi thì xem thôi.
Chỉ là đến ảnh của Hạ Đình Chi, tôi xem rất chăm chú, thậm chí còn lén lút dùng điện thoại chụp lại rồi mới xem kỹ.
Đây là bức ảnh cậu ấy đá bóng hồi còn rất nhỏ.
Cậu ấy mặc áo đá bóng màu xanh lam, một chân dẫm lên quả bóng, hai tay khoanh trước ngực, cười rất rạng rỡ.
Xem một lúc, tôi đột nhiên cảm thấy cậu bé trong ảnh rất quen thuộc, như thể đã từng gặp ở đâu đó.
Rồi, một tia sáng lóe lên, trí nhớ của tôi cuối cùng cũng hoạt động một lần.
Tôi luôn nghĩ rằng, tất cả những mối liên hệ giữa tôi và cậu ấy đều bắt đầu từ khi cậu ấy đến trường cấp ba số một.
Dường như từ khi gặp cậu ấy, tôi đã không còn bi quan nữa, và trong một thời gian dài, cậu ấy luôn ở trong tầm mắt liếc nhanh của tôi, lặng lẽ chứng tỏ tình cảm mới chớm nở của tôi.
Nhưng bây giờ có một bức ảnh nói với tôi, lần gặp gỡ năm nay của chúng tôi chỉ là sự tái ngộ, chúng tôi đã từng gặp nhau từ rất lâu trước đây.
Tim tôi đập hơi nhanh, nhưng sợ do dự nữa sẽ không nói ra được, thế là tôi đi thẳng vào vấn đề: “Hạ Đình Chi, tôi hỏi cậu, hồi nhỏ chúng ta có từng gặp nhau không?”
Tôi nghe thấy cậu ấy cười khẽ một tiếng, rồi nói: “Cậu cuối cùng cũng nhớ ra rồi à?”
“…” Quả nhiên.
“Sao cậu còn nhớ? Sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn?”
“Vậy cậu có nhớ ra chuyện cụ thể không?”
“…Không.”
“Vậy tôi nói cho cậu biết sớm hơn thì có tác dụng gì chứ?”
“…” Cậu ấy nói rất có lý.
“Vậy… cậu đã thầm mến tôi từ rất lâu rồi à.” Tôi cười trêu chọc cậu ấy.
“…Lúc đó coi cậu là bạn chơi thôi, kết quả gặp lại thì cậu lại không nhớ, tôi rất giận.”
“Nhưng cậu vẫn thích tôi.”
Mặt Hạ Đình Chi đỏ lên.
Sinh nhật Hạ Đình Chi là ngày hai mươi tám tháng hai. Tôi thường nghĩ, nếu mẹ cậu ấy sinh cậu ấy muộn hơn một ngày, chẳng phải cậu ấy phải bốn năm mới được đón sinh nhật một lần sao.
Thời tiết ngày hôm đó thật ra không tốt lắm, trời mưa phùn, trời tối sầm. Lại thêm mùa đông vừa qua, thời tiết ấm áp còn chưa thấy tăm hơi, nên gió nhẹ mưa phùn đều mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt.
Nhưng tôi vẫn rất vui, sáng sớm đã mang theo món quà tôi chuẩn bị đến lớp.
À, đây là một điều bất ngờ đấy. Cậu ấy có lẽ không ngờ tôi lại biết sinh nhật cậu ấy, vì cậu ấy chưa bao giờ nói với tôi, cũng chưa từng nhắc đến với ai khác.
Cậu ấy dường như chưa bao giờ quá để tâm đến bản thân mình, dù bị người khác hiểu lầm, hay không có ai chúc mừng sinh nhật, cậu ấy đều không bận tâm, cũng không học được cách thổ lộ.
Hạ Đình Chi hôm nay cũng đến rất sớm, trong lớp không có nhiều người, thế là cậu ấy nhanh chóng nhìn thấy tôi đang đứng ngoài cửa lớp.
Rồi tôi vào lớp đặt cặp sách xuống, cậu ấy hỏi tôi: “Hôm nay sao cậu đến sớm vậy?”
Tôi giơ chiếc túi đựng quà lên trước mặt cậu ấy, rồi nghiêng đầu cười nói: “Chúc mừng sinh nhật!”
Cậu ấy rất bất ngờ, hàng mi dài che đi đôi mắt, nhưng không giấu được ý cười.
“Cảm ơn!” Cậu ấy nhận lấy món quà từ tay tôi, rồi cười hỏi tôi: “Sao cậu biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
“Cậu viết trên một tờ đơn đăng ký gì đó, tôi nhìn thấy một cái rồi nhớ.”
Nói xong, tôi lấy một chiếc vòng tay từ trong túi ra, buộc vào tay cậu ấy. Rồi tôi lại để lộ chiếc vòng tay tôi đang đeo trên tay, nói với cậu ấy: “Cậu xem, vòng tay tôi tự đan cho chúng ta này, cậu thích không?”
Một thời gian trước tôi mua vài sợi dây đan ở chợ trời, loại dây đan này độ dày vừa phải, nếu dùng để đan vòng tay, kiểu dáng sẽ rất đẹp, lại còn chắc chắn, nam nữ đều có thể đeo.
Lúc đầu mua được, tôi còn chưa nghĩ ra sẽ dùng để làm gì, chỉ là thấy đẹp nên mua thôi. Sau này khi chuẩn bị quà, trong lòng tôi đã có dự định, muốn đan một chiếc vòng tay tặng cậu ấy.
Thế là tôi làm theo hướng dẫn tìm được trên mạng, đan hai chiếc vòng tay trước, rồi gắn mặt dây chuyền cho mỗi chiếc. Mặt trăng tròn là dành cho cậu ấy, mặt hành tinh là tôi giữ lại cho mình.
Tôi nghĩ, cậu ấy sẽ thích món quà tôi chuẩn bị cho cậu ấy.
“Đương nhiên là thích rồi,” Cậu ấy vừa nói, vừa cẩn thận xoa xoa chiếc vòng tay, cúi mắt xuống, không rõ cảm xúc.
“Thích là được rồi,” Tôi cười nói, “Bên trong còn có một chiếc áo đấu nữa, số 23, tôi biết cậu…”
Tôi còn chưa nói xong, đã bị cậu ấy nhẹ nhàng ôm một cái. Cái ôm này rất ngắn ngủi, nhẹ nhàng, rồi buông ra.
“Làm sao bây giờ,” Hạ Đình Chi cúi đầu nhìn vào mắt tôi, ngón tay bám vào cổ tay tôi, rồi xoay xoay chiếc vòng tay của tôi, “Cậu tặng lần này, tôi e là năm nào cũng phải mong chờ quà của cậu rồi.”
Tim tôi đập hơi nhanh, mặt đỏ bừng nói: “Vậy tôi tặng cậu mỗi năm luôn!”
“Nhất ngôn cửu đỉnh.” Cậu ấy cúi đầu gõ nhẹ vào trán tôi một cái.
Thoáng chốc lại đến tháng Tư, trường tổ chức dã ngoại mùa xuân, là đi dạo chơi ở núi Dương Sơn.
Lúc này vẫn còn là đầu xuân, ấm áp rồi lại lạnh, gió xuân se lạnh, một số học sinh còn mặc áo khoác bông. Tôi không mặc áo khoác bông, cảm thấy bên trong mặc nhiều một chút, rồi bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác mùa thu là được rồi, dù sao tôi cũng khá chịu lạnh.
Nhưng khi đến lưng chừng núi chúng tôi xuống xe, tôi lại không khỏi rùng mình. Nói thật, nơi này quả thật hơi lạnh, có lẽ là vì ở trên núi nên nhiệt độ thấp hơn. Một lúc sau, mặt trời chiếu đến, tôi liền cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Học sinh các lớp đã được chia nhóm từ trước. Đến nơi, họ tập trung ở quảng trường lưng chừng núi, rồi được hướng dẫn viên dẫn lên núi, đi thăm nghĩa trang liệt sĩ trên núi trước. Sau khi tham quan nhà tưởng niệm liệt sĩ, hướng dẫn viên cho phép chúng tôi tự do hoạt động, chỉ cần phải quay lại quảng trường tập trung trước ba giờ, rồi cùng nhau lên xe buýt về trường.
Thế là nhóm chúng tôi tiếp tục leo núi.
“Nhan Tiêu,” Khương Khả Hân vỗ vai tôi, rồi ra hiệu cho tôi nhìn ra phía sau, “Hạ Đình Chi đến rồi.”
Lúc đó tôi đang xem những bức ảnh đã chụp. Nghe Khương Khả Hân gọi, tôi ngẩng đầu lên, thấy Hạ Đình Chi và Thi Hoa đang đi về phía này.
“Ôi, không phải Nhan Tiêu đó sao?” Thi Hoa cười trêu chọc, “Có người đang tìm cậu kìa!”
Thế là tôi nhìn Hạ Đình Chi.
Cậu ấy cũng không phủ nhận, đến gần rồi khoác chiếc áo khoác đồng phục mùa đông đang vắt trên tay lên người tôi, rồi nói: “Trên núi lạnh.”
Tôi khoác chiếc áo khoác của Hạ Đình Chi, hỏi cậu ấy: “Cậu đưa áo khoác bông cho tôi rồi, cậu không lạnh sao?”
“Tạm ổn, không như cậu sắp lạnh đến run cầm cập rồi.”
Tôi lườm cậu ấy một cái, rồi rất không khách khí mặc chiếc áo khoác của cậu ấy vào.
Cậu ấy lại hỏi: “Lát nữa xuống núi đi cùng tôi không?”
“Được thôi.” Tôi cười đồng ý.
Thế là chúng tôi tạm thời chia tay. Tôi theo nhóm tiếp tục leo núi. Lên đến đỉnh núi tìm một cái đình ăn cơm xong, Hạ Đình Chi liền đến tìm tôi.
Tôi nói lời tạm biệt với Khương Khả Hân, cô ấy liếc tôi một cái, hừ hừ rồi đi tìm người khác chơi.
Lúc xuống núi, tôi đi dọc theo lề đường, Hạ Đình Chi đi bên cạnh, thấy tôi đứng không vững thì sẽ đỡ tôi. Tôi chơi mệt rồi, liền ngả về phía cậu ấy, cậu ấy vững vàng đỡ lấy tôi.
Tôi đứng thẳng lại, cười hỏi cậu ấy: “Năm sau là thi tốt nghiệp rồi đó nha.”
“Vẫn còn lớp mười một, cậu nghĩ xa thật đấy.” Cậu ấy nói.
“…”
Tôi lại nhớ đến câu hỏi mà Khương Khả Hân hỏi trước đây, thế là tôi hỏi cậu ấy: “Cậu muốn học đại học nào?”
“Chưa nghĩ ra.”
Không hiểu sao, tôi đột nhiên cảm thấy hơi bất an. Lúc bất an, tôi có một thôi thúc mãnh liệt, muốn ôm chặt lấy cậu ấy, chứng minh cậu ấy vẫn còn ở đây.
Cậu ấy buông tôi ra, rồi nắm lấy tay tôi, chúng tôi cùng nhau đi xuống núi. Cậu ấy vừa đi vừa nói: “Đợi thi tốt nghiệp xong, tôi dẫn cậu đến Kinh Thành được không? Dẫn cậu đi gặp bạn bè của tôi, họ đều rất tốt.”
“Được thôi.” Tôi nói.
Tôi cứ nghĩ, chúng tôi sẽ cùng nhau đi về phía tương lai mà chúng tôi đã vạch ra. Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến, xoáy nước số phận lại đột ngột chuyển hướng, thậm chí không cho người ta một chút cơ hội để giãy giụa.
Buổi tối, tôi về đến nhà.
“Mẹ, con về rồi.”
Không ai đáp lời, nhưng đèn lại đang bật.
Tôi hơi nghi hoặc đi đến phòng khách, thì thấy mẹ đang ngồi trên ghế sofa nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm trọng, không nói một lời.
Không khí trong phòng khách dường như đều ngưng đọng lại, chỉ có chiếc đồng hồ treo tường vẫn kiên trì chạy, đếm từng giây.
Tôi lo lắng hỏi bà: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Có chuyện gì ư?!” Bà đột nhiên tức giận, “Con nói cho mẹ nghe xem, rốt cuộc con và thằng nhóc đó là như thế nào?”
Tôi ngây người. Sao mẹ lại biết? Ai nói với mẹ?
Bà dường như đã đọc được suy nghĩ trong lòng tôi, “Nếu không phải giáo viên chủ nhiệm của con nói cho mẹ biết, con định giấu mẹ đến bao giờ?”
Sao bà lại biết? Biết rồi tại sao không tìm tôi?
“Con biết mẹ đã kinh ngạc đến mức nào khi nhận được điện thoại không? Con gái ngoan của mẹ lại yêu sớm! Chuyện mẹ đã dặn dò con đi dặn dò lại, con không để vào mắt đúng không?”
“Con không phải…” Tôi cố gắng biện bạch.
“Không phải cái gì?” Bà thở dốc.
Tôi hít sâu một hơi, mặc dù hoảng loạn, nhưng vẫn kiên trì nói với bà: “Mẹ, con giấu mẹ, chuyện này con quả thật sai rồi. Nhưng con thật sự thích cậu ấy…”
“Thích?” Bà cắt lời tôi, rồi hỏi ngược lại, “Con ở cái tuổi vô tri này nói với mẹ cái gì là thích? Con nghĩ cái thích này của con có thể kéo dài bao lâu? Con lại dựa vào cái gì mà nghĩ thằng nhóc đó có thể thích con mãi mãi?”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện đi.”
Mặc dù tôi chưa làm rõ được toàn bộ tình hình, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, tôi muốn nói rõ ràng, cũng đỡ phải nơm nớp lo sợ sau này.
Nhưng bà khôn
Truyện Được Đề Xuất Khác
Tiểu Ớt Ngang Tàn Cuối Cùng Cũng Đợi Được Anh Rồi
Tác giả: Tùng Lật Nãi Du Cao
Trùng Sinh: Vịt Hóa Thiên Nga & Màn Báo Thù Nữ Phụ Trà Xanh
Tác giả: Mây cuộn mây tan
Trùng Sinh: Tôi Trơ Mắt Nhìn Cả Nhà Đi Chịu Chết
Tác giả: Thư Tể