Cô Gái Trở Về: Quý Phi Bị Hoán Đổi và Bi Kịch Đế Vương - Chương 3

Sắp quỳ không nổi nữa, trên đỉnh đầu mới truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.
"Ngươi, sau này không được hành lễ."
"Nàng ấy không bao giờ hành lễ với Trẫm."
Tôi run rẩy đứng thẳng dậy, đôi chân quỳ tê dại suýt chút nữa lại khuỵu xuống.
"Thần thiếp tuân chỉ."
Lông mày sắc lạnh nhíu lại sâu hơn vài phần.
"Nàng ấy không bao giờ xưng thần thiếp."
"Thần thiếp tuân..." Ồ, không đúng, không được nói.
Hoàng thượng phẩy tay áo, vẻ mặt hơi tức giận.
"Câm miệng."
Thấy hắn đi xa rồi, tôi mới vội vàng tìm một chỗ gần Nghi phi ngồi xuống, nhưng mông còn chưa kịp ấm, thái giám thân cận của hắn lại cúi đầu đứng bên cạnh tôi.
"Quý phi nương nương, Hoàng thượng mời người ngồi cùng."
Tôi ngước mắt nhìn về phía ghế chủ, một đôi mắt sắc lạnh lướt qua, lạnh thấu xương. Đế vương nắm trong tay quyền sinh sát chính là nguyên nhân cơ bản khiến người ta phải rợn tóc gáy.
Tôi vội vàng đứng dậy đi tới, thái giám phía sau nhỏ giọng dặn dò.
"Nương nương nếu có chuyện cần thiết cứ trực tiếp gọi thẳng tên Bệ hạ."
Tôi dừng bước, quay đầu lại. "À?"
"Nương nương không cần sợ, trước đây nương nương gọi Bệ hạ như vậy, Bệ hạ lén lút vui lắm."
"Không, ý tôi là, hắn tên gì ấy nhỉ?"
Thái giám chép miệng, sau đó lấy một chiếc đũa chấm nước trên bàn viết xuống hai chữ.
Tiêu Kỳ.
Kể từ khi tôi ngồi cạnh Tiêu Kỳ, bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán. Tôi nghĩ, chẳng qua cũng chỉ là những lời cá cược rằng Quý phi quả nhiên vẫn được sủng ái không suy.
Mà được sủng ái thì lại là cái đích bị mọi người nhắm vào. Quả nhiên mắt vừa liếc qua, đã thấy Thần phi, Lương phi mặt mày tái mét, biểu cảm hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi. Lần này thì hay rồi, tội càng thêm nặng.
Chỉ có Hoàng hậu vẫn cười mỉm, phong thái đoan trang lịch sự, còn sai người gỡ hết thịt cua trong bát mình cho tôi.
"Bệ hạ từng nói muội muội thích ăn cua nhất."
Giọng điệu ôn hòa, nhân hậu, rất hợp với phong thái quốc mẫu. Hồng Nhược từng nói Hoàng hậu là người rộng lượng khoan dung nhất trong cung này tôi còn không tin, giờ thì tin được vài phần.
"Thư nhi, đang nghĩ gì vậy?"
Tôi đang nhìn chằm chằm vào bát cua ngẩn người, Tiêu Kỳ đột nhiên nhìn thẳng qua, hắn đã uống vài chén, lời nói đều nhuốm mùi rượu.
Tôi nên nói hay không nên nói đây.
"Thần thiếp..."
Hắn nhíu mày, tôi vội vàng sửa lời. "Tôi..."
Ánh mắt hắn khiến người ta rùng mình, nhưng giọng điệu lại cực kỳ dịu dàng.
"Thư nhi không phải thích ăn cua nhất sao, sao không ăn."
"Tôi không thích..."
Không đợi tôi nói hết, hắn đã thu lại nụ cười khóe miệng.
"Ăn đi."
Hắn khoanh tay dựa vào long ỷ. Cả một đĩa cua, tôi cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng ăn hết sạch. Nhưng từ nhỏ, tôi đã không thích tôm cua cá các loại. Cứ thấy dù chỉ một chút mùi tanh cũng khiến dạ dày khó chịu, khó nuốt trôi.
Thấy tôi ăn xong, Tiêu Kỳ hài lòng xoa xoa tóc tôi, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc và cưng chiều. Dù ai nhìn vào cũng thấy vô cùng ân ái.
Nửa sau bữa tiệc, Tiêu Kỳ hàn huyên đối ẩm với mọi người, trong lòng tôi khó chịu vô cùng, chỉ có thể uống rượu hết ly này đến ly khác để trấn áp cảm giác buồn nôn, ngăn mình không nôn ra ngay tại điện.
Tan tiệc, tôi đã say đến mức không biết gì nữa. Chỉ nhớ lờ mờ, tôi đứng trước cửa Dưỡng Tâm điện hét lớn một tiếng:
"Tên cẩu Hoàng đế! —"
Thì bị người ta bịt miệng lại.

Truyện Được Đề Xuất Khác