Chồng Tương Lai Tôi Là Tuyển Thủ E-Sports "Cún Con" Thích Ghen Tuông - Chương 2

Ăn cơm xong tôi kéo Bạch Thời ra cầu thang, vẻ mặt nghiêm túc.
"Bạch Thời, tôi nghĩ chúng ta bây giờ cần giữ một chút khoảng cách."
Anh dựa vào lan can, đứng tùy ý, "Tại sao?"
"Bởi vì mọi người đều hiểu lầm rồi."
Bởi vì cậu vừa lại gần là tôi đỏ mặt, khiến tôi trông thật vô dụng!
"Nhưng em bây giờ còn đang nắm tay tôi." Anh khẽ lắc lắc tay.
Tôi vội vàng buông tay, "Xin lỗi."
Điện thoại reo, tôi nhấn nút nghe.
"Sao thế mẹ."
"Nha Nha à, chiều nay con có rảnh không, con trai nhà dì Chu hôm nay về nước, con đưa nó đi ăn cơm được không."
"Lúc nhỏ hai đứa chơi với nhau thân lắm, tiếc là nó đi du học sau đó không liên lạc nữa, lần này trò chuyện với người ta tử tế nhé."
"Nghe thấy chưa, cứ thế quyết định nhé."
"Khoan..."
Chưa nói xong, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Bạch Thời đột nhiên khoanh tay trước ngực, cúi người xuống, nhìn thẳng vào tôi, giọng điệu có chút khinh miệt.
"Hừ, em có nhiều trúc mã thật đấy."
"Tôi đã bảo sao lại muốn giữ khoảng cách với tôi rồi, là vì Chu Lễ à."
Tôi chớp mắt có chút ngượng ngùng, lùi lại một bước nhẹ nhàng.
"Cũng không phải."
Ai có thể đến cứu tôi với.
Quản lý thò đầu ra từ trên lầu, gọi lớn hai tiếng.
"Bạch Thời, đến giờ livestream rồi, nhớ quảng cáo tốt cho ghế eSports của kim chủ ba ba đấy, nghe chưa."
"À, đúng rồi, lần livestream này là đánh đôi với Khương Dao, nhớ chăm sóc người ta cho tốt."
Một cảm xúc khó hiểu dâng lên trong lòng, tôi nhìn chằm chằm vào anh, làm mình làm mẩy, "Đúng đấy, chính là vì Chu Lễ, thì sao nào."
Trước khi tôi ra ngoài, Bạch Thời đã bắt đầu livestream.
Anh ta không chút biểu cảm điều khiển tướng, giành được bốn mạng.
Điện thoại truyền đến giọng Khương Dao ngọt ngào khen ngợi.
"Oa, anh trai giỏi quá."
"Anh trai sau này rảnh rỗi nhớ dẫn em đánh đôi nữa nhé."
Bước chân tôi đột nhiên dừng lại, tôi đang chờ đợi câu trả lời của Bạch Thời.
Không khí im lặng ba giây, sau đó là giọng nói của Bạch Thời.
"Được thôi."
Được cái đầu quỷ nhà anh, tôi rầm một tiếng đóng cửa lại.
Đến nhà hàng đã hẹn, quá nhiều năm không gặp, tôi suýt không nhận ra Chu Lễ.
"Lâu rồi không gặp, Cố Nha."
Một cảm giác quen thuộc nhưng xa lạ lưu chuyển giữa hai chúng tôi.
"Đúng là lâu rồi, tốt nghiệp cấp hai cậu đã đi du học rồi."
Trò chuyện tùy ý một lúc, không khí ngượng ngùng dần được xoa dịu.
Tôi bị anh ấy chọc cười ha ha, như thể quay về những năm tháng làm bạn cùng bàn cấp hai.
Đột nhiên điện thoại của Chu Lễ reo, anh ấy cúi đầu khẽ cười.
"Sao lại nhớ gọi điện cho tôi vậy?"
Trong điện thoại truyền đến giọng của Bạch Thời.
"Nói với Cố Nha, lúc về mua cho tôi một tô mì* *bún Miến (Mễ Tuyến), bảo ông chủ, thêm! thật! nhiều! giấm!"
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại của Chu Lễ, ba phần nghi ngờ, ba phần kinh ngạc và bốn phần Bạch Thời có bị bệnh không.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Lễ thuận tay đưa miếng bít tết đã cắt sẵn cho tôi.
"Hai người, là đang hẹn hò à?"
Tôi bực bội cắn một miếng bít tết, nhìn chằm chằm vào kênh livestream của Bạch Thời, có chút tủi thân nói, "Không có."
Chu Lễ sờ cằm, giả bộ suy nghĩ, "Ồ, vậy tôi vẫn còn cơ hội à~"
"Tôi bảo cậu đừng trêu tôi nữa mà." Sợ đến mức tôi vội vàng khoanh tay trước ngực.
"Cậu cần phải kích thích anh ta một chút."
Tôi khó hiểu nhìn anh ấy.
Anh ấy nghiêng người đưa tay về phía trước móc móc, "Lại đây, tôi chỉ cho cậu."
Sau khi tạm biệt Chu Lễ, tôi lại đi dạo cùng Chu Đồng một lát.
Khi trở về căn cứ, đã là mười một giờ đêm.
Để giành được chức vô địch, gần đây họ phải tăng cường luyện tập.
Bởi vì đối với tuyển thủ eSports, thiên phú chỉ là vé vào cửa, muốn thành công không thể thiếu việc luyện tập lặp đi lặp lại ngày qua ngày.
Vì vậy, giờ này họ vừa mới ra khỏi phòng luyện tập.
Tôi bê một thùng đồ ăn khuya đặt lên bàn trong phòng nghỉ, đưa tay chào họ.
"Mau lại đây, tẩm bổ cho mọi người."
Giữa tiếng la hét như khỉ, mọi người đã ngồi đầy xung quanh bàn.
Tôi chọn riêng một tô mì bún và một phần cơm rang từ trong thùng, đưa cơm rang cho đội trưởng.
"Đội trưởng, cái này là Đồng Đồng mua cho anh." Sợ người khác nghe thấy, tôi còn che miệng và hạ giọng.
"Cô ấy nói, cố lên trong trận đấu, giành chức vô địch cho cô ấy xem."
Anh ấy im lặng một lúc, rồi gật đầu.
Thấy anh ấy mở ra ăn, tôi yên tâm quay đi.
Đối diện với ánh mắt buồn bã của Bạch Thời.
"Nhìn cái gì mà nhìn, mua về cho cậu rồi đấy, ăn đi."
"À đúng rồi, ông chủ nói hết giấm rồi, nên không thêm."
Anh ta bĩu môi, vẻ mặt như cô vợ nhỏ bị ấm ức mở bao bì.
Tuyển thủ xạ thủ ngồi cạnh anh ta ngửi ngửi mũi, "Không thêm giấm à? Vậy sao tôi lại thấy trong không khí có vị chua chua thế nhỉ."
Bạch Thời lườm anh ta một cái, nhưng xạ thủ vẫn tiếp tục "tấn công".
"Hôm nay không biết ai đã chọc giận anh ta, đấu tập đánh hăng kinh khủng, giành được ba lần MVP."
"Cô biết không bác sĩ Cố nhỏ?"
Tôi lắc đầu, "Tôi không biết, buổi chiều tôi ra ngoài rồi."
Ăn xong đồ ăn khuya, tôi tưởng mọi người sẽ về phòng nghỉ ngơi, nhưng tất cả lại không hẹn mà cùng đi vào phòng luyện tập.
Quản lý đứng cạnh tôi, thở dài.
"Ngày mốt là vòng loại trực tiếp rồi, không ai dám lơi lỏng trước, mọi người đều đang nín thở."
"Chỉ mong lần này sẽ có một kết quả tốt, để đội trưởng nghỉ hưu trong vinh quang."
Tôi không thể tin được nhìn quản lý, "Nghỉ hưu? Tại sao đột nhiên lại nghỉ hưu?"
"Sức khỏe anh ấy không ổn nữa rồi, đủ các loại bệnh tật, cô cũng biết đấy, tuyển thủ eSports, cơ thể đa số đều có vấn đề."
Thế còn Bạch Thời thì sao? Tại sao anh ấy chưa bao giờ nhắc đến với tôi?
Anh ấy cũng bị bệnh tật làm phiền sao?

Truyện Được Đề Xuất Khác