Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Tôi Đã Về, Và Tôi Chọn Khởi Nghiệp Cùng Cô Ấy - Ngoại truyện - Tống Ngọc
Tôi là đứa nhỏ nhất trong số các cháu trai nhà họ Tống.
Nhà họ Tống nhân tài xuất chúng, nhưng không nghi ngờ gì, tôi là người đẹp trai và có năng lực nhất.
Thời đại học, tôi để mắt đến một cô gái.
Đáng tiếc tôi không theo đuổi được, cô ấy nói cô ấy có người mình thích.
Nhưng tôi không cam tâm, cái gì tôi muốn thì phải giành lấy, thủ đoạn không quan trọng.
Có lẽ ông trời thấy tôi quá si tình, sau này cuối cùng tôi cũng chờ được cơ hội.
Nghe nói bạn trai cũ của cô ấy ra nước ngoài nghiên cứu gì đó, đúng lúc gia đình cô ấy gặp biến cố, bố mẹ còn bị tai nạn xe hơi cần tiền gấp.
Tôi nghe tin liền ra mặt, đưa ra một bản hợp đồng tình yêu.
Biểu cảm của cô gái lúc đó thật khó tả, chỉ nói một câu: "Quả ép không ngọt."
Nhưng tôi không quan tâm, quả có ngọt hay không, phải do người ăn quyết định, không thì cũng có thể giải khát.
Nhìn cô ấy ký tên, tôi có được người bạn gái đầu tiên trong đời – Tô Nhu.
Những ngày ở bên Tô Nhu khá là vui vẻ, cô ấy gọi là đến, tôi uống say cũng có thể yên tâm ngủ, tôi biết Tô Nhu luôn sẽ đưa tôi về nhà.
Tôi luôn mua đồ và tặng quà cho cô ấy, nhưng cô ấy dường như không hợp với cách này, tôi rất khổ sở.
Nhưng cô ấy đẹp, nên tôi không chấp chuyện cô ấy không biết điều.
Ngày tháng trôi qua, tôi và Tô Nhu vẫn giữ nguyên cách chung sống ban đầu, tóm lại là cảm thấy không giống với những cặp tình nhân khác.
Hôm đó tôi gọi cô ấy đi đua xe, cô ấy lấy hợp đồng đập vào mặt tôi, rất lạnh lùng:
"Tống Ngọc, hợp đồng của chúng ta đã hết hạn, tiền nợ anh tôi sẽ trả lại sớm nhất có thể, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi hai năm nay, tạm biệt."
Tô Nhu nói xong liền đi, tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ấy đã biến mất khỏi thế giới của tôi.
Xong rồi, quên mất chuyện hợp đồng này rồi, chậc, không gia hạn, bạn gái mất rồi.
Tâm trạng không tốt, gọi vài người bạn ra uống rượu.
Tình cờ là dự án tôi đầu tư trước đó, đội ngũ khảo sát địa chất đã xảy ra sai sót. Ban đầu muốn xây tòa nhà văn phòng ở đó, nhưng mật độ đất không chịu được, cuối cùng phải mở một công viên giải trí, chỉ đạt được mức hòa vốn.
Họ nghĩ Tô Nhu chia tay tôi vì dự án thất bại, nhao nhao khuyên tôi.
Chết tiệt, cứ phải nhắc tôi chuyện không kiếm được tiền sao? Tôi sắp quên rồi.
Có lẽ sự im lặng của tôi đã cho họ ảo giác, chuyện này sau đó được lan truyền thành phiên bản: tôi khởi nghiệp thất bại, Tô Nhu bỏ rơi tôi ra nước ngoài.
Lúc đó ồn ào khắp nơi, ngay cả người nhà tôi cũng tin là thật.
Mệt mỏi quá, hủy diệt hết đi. Các người muốn nói gì thì nói.
Hai năm sau, bà nội nói muốn sắp xếp hôn nhân cho tôi.
Tôi không sao cả, ở vị trí và môi trường này, liên hôn là chuyện thường tình.
Bà nội lại nắm tay tôi, cứ nói đối phương là một đứa trẻ tốt, chỉ là hoàn cảnh gia đình làm hại cô ấy, bảo tôi phải đối xử tốt với cô ấy.
Tôi tò mò đồng ý.
Lần đầu tiên gặp Đỗ Y Y, cô ấy mặc chiếc váy trắng tinh, mái tóc xoăn nhẹ rủ trên vai, dịu dàng và tĩnh lặng.
Tôi nghĩ, sống với cô ấy cả đời cũng không tệ.
Đám cưới đều do gia đình sắp xếp, đêm tân hôn, cô ấy xấu hổ chủ động đến hôn tôi, tôi như nghe thấy tim mình đang đập điên cuồng, như muốn nhảy ra ngoài.
Tôi theo bản năng nắm quyền chủ động, ôm eo cô ấy kéo vào.
Sau đêm đó, tôi mới biết niềm vui của chuyện nam nữ.
Bất giác muốn đối xử tốt hơn với Đỗ Y Y.
Tôi thử chuyển khoản cho cô ấy, sợ cô ấy chê như Tô Nhu, nhưng cô ấy không chê.
Cô ấy luôn vui vẻ nhận, rồi ngọt ngào nói: "Cảm ơn ông xã, ông xã thật tốt."
Cảm giác sự trả giá được đối xử nghiêm túc này thật sảng khoái.
Tôi không thiếu tiền, vì vậy tôi chuyển khoản cho cô ấy thường xuyên hơn, tôi thích ánh mắt cô ấy lấp lánh.
Sau này, Tô Nhu trở về, còn vào công ty của tôi.
Tôi luôn canh cánh chuyện cô ấy quay lưng dứt khoát năm đó, cô ấy còn trả lại tiền chữa bệnh cho bố mẹ mình, dùng cách đó để sỉ nhục tôi, tôi rất khó chịu, nên luôn ngấm ngầm gây khó dễ cho cô ấy.
Điều khiến tôi kinh ngạc là cô ấy luôn có thể dễ dàng hóa giải.
Là một nhà tư bản, tôi nhìn thấy giá trị ở cô ấy, không chèn ép nữa, điều cô ấy đến vị trí giám đốc thị trường gần tôi hơn.
Tôi kỳ vọng cô ấy sẽ tạo ra lợi nhuận cho tôi.
Nhưng gần đây tôi luôn cảm thấy cô vợ bé nhỏ của tôi không ổn.
Chẳng lẽ tôi yêu cầu cô ấy quá nhiều? Vậy thì chuyển ít tiền dỗ dành cô ấy đi. Gần đây công ty bận, tôi không có tinh lực để ở nhà với cô ấy thường xuyên.
Cô ấy nhịn ăn, tôi hơi tức giận, nghĩ rằng tôi sẽ đau lòng sao?
Tôi nói cắt tiền tiêu vặt của cô ấy, cô ấy cứng đờ một lúc, quay đầu lại nói yêu tôi, trong lòng tôi rất đắc ý, nhưng ngoài mặt không lộ ra.
Thậm chí để không bị cô ấy nắm thóp, tôi còn tự lập cho mình hình tượng hoa cao lãnh không thể với tới.
Cái gì không có được thì luôn là tốt nhất, cứ thế ngày càng yêu tôi hơn đi!
Nhưng tôi vẫn không nỡ nhìn cô ấy khóc, vì vậy trên đường về công ty, tôi lại chuyển năm mươi vạn qua, đi ăn chút gì ngon đi bảo bối nhỏ.
Tôi lại yên tâm tiếp tục công việc bận rộn.
Có lần không cẩn thận nghe lén được thư ký bàn tán về tôi.
Họ nghĩ ông chủ tuy quyết sách trong thương trường đều minh mẫn và lão luyện, nhưng thực ra EQ bằng không, may mà không cần anh ta tự mình nhún nhường để đàm phán dự án nào, nếu không công ty sẽ sụp đổ.
Hừ, họ đang nói càn cái gì thế? Vốn dĩ cấp dưới biến thành chú dâu đã thấy phiền rồi.
Đối tác của tôi đều cúi đầu trước sự minh triết thần võ của tôi, cung kính đối với tôi. Mấy cô thư ký chưa thấy sự đời, trừ lương!
Sợ chết khiếp, suýt nữa tưởng cô vợ bé nhỏ có thai rồi. Mẹ tôi là nạn nhân của sinh khó mà qua đời, cô ấy nhỏ bé như thế, sẽ không chịu nổi nỗi đau đó đâu.
Gần đây nghe nói cô vợ bé nhỏ ở nhà rất hoạt bát, tôi cũng khá vui.
Động vật sẽ chạy nhảy vui vẻ trong môi trường quen thuộc, con người chắc cũng vậy. Cô ấy quả nhiên ngày càng yêu tôi rồi.
Hôm đó tôi khó khăn lắm mới về nhà sớm, thấy cô ấy cuộn tròn trên ghế sofa xem gì đó, hơi quen mắt, hình như là thư tình tôi từng nhờ người viết trước đây?
Xong rồi, cô ấy sẽ ghen sao.
Tôi đang nghĩ lần này chuyển khoản bao nhiêu là hợp lý, cô ấy lại cười hỏi tôi có muốn ly hôn không?
Ly hôn?? Tôi không đồng ý!
Chúng tôi cãi nhau dữ dội một trận, tôi bực tức bỏ đi, càng nhìn xấp thư tình đó càng không vừa mắt, bảo người lấy đến, tôi xé ra để xả giận.
Tức giận, không muốn để ý đến cô ấy, không muốn nghe thấy từ ly hôn nữa, tôi lại bắt đầu một vòng công việc mới.
Tô Nhu nghỉ việc rồi, tôi rất tiếc một nhân tài như vậy, hơn nữa còn có chút quan hệ họ hàng với tôi, chú dâu tương lai sẽ không làm hại công ty nhà mình, người khác thì khó nói.
Thất vọng.
Nhưng nghe nói cô ấy là đi giúp cô vợ bé nhỏ, vậy thì tôi miễn cưỡng phê duyệt đơn xin thôi việc của cô ấy đi.
Cô vợ bé nhỏ gần đây mở một công ty, tầm nhìn cũng không tệ, cùng đường đua với tôi, tôi sẽ không cố ý thả nước đâu.
Nghe nói cô ấy thường xuyên uống rượu đến nửa đêm, tôi nghe xong cũng thấy khó chịu, nhưng bà nội bảo tôi đừng can thiệp, nói rằng đó là con đường của chính cô ấy, đi qua rồi mới trưởng thành.
Bà nội gần đây cứ nhìn tôi thở dài, tôi rất hoang mang.
Thực ra vợ tôi không cần phải trưởng thành, cô ấy cứ yên tâm ở bên tôi, tôi có thể bảo vệ cô ấy.
Hơn nửa năm không ôm vợ rồi, vừa nghĩ đến là buồn, nên hôm đó tôi uống say.
Nhưng cũng không sao, chỉ là phản ứng chậm hơn một chút, tính khí nóng nảy hơn một chút, đàn ông chân chính sẽ không say!
Vợ đến đón tôi rồi, thật tốt, tôi vui vẻ quá nên ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại là ở nhà, trong lòng tôi bực bội đã lâu không về, lúc này thấy vợ đang lặng lẽ nấu canh, hơi men xông lên đầu cũng không quan tâm đến thể diện nữa.
Cuối cùng tôi cũng ôm được cô ấy, nhưng hình như đã làm cô ấy sợ.
Tôi không nhớ mình đã nói gì, chỉ nghe thấy từ "ngoan".
Cho đến khi tỉnh lại, tôi mới nhớ ra cô ấy nói muốn nói chuyện.
Cô ấy quá nghiêm túc, tôi hiếm khi có cảm giác sợ hãi.
Tôi cố gắng tỏ ra dịu dàng hơn, hy vọng có thể gợi lại hình bóng trước đây của cô ấy từ người phụ nữ cao quý và thanh lịch trước mặt.
Nhưng cô ấy vẫn muốn ly hôn, tôi không nhịn được cà khịa cô ấy vài câu, ngay lúc tôi sắp bùng nổ, tôi thấy cô ấy của ngày xưa, cô ấy gọi tôi là ông xã, muốn tôi thả cô ấy đi.
Xì, cô ấy đã xuống nước như thế, vậy tôi giơ cao đánh khẽ, miễn cưỡng chiều theo ý cô ấy đi.
Lời vừa thốt ra, tôi cứng đờ, sao lại lơ là cảnh giác thế này!! Quả nhiên phụ nữ là sinh vật xảo quyệt nhất.
Tôi có ý định giở trò, nhưng cô ấy với đôi mắt đỏ hoe nói với tôi: "Cảm ơn."
Tôi im lặng. Trái tim như bị kim châm, đau nhói, tôi không hiểu tại sao lại như vậy.
Ly hôn rồi. Tôi lại trở thành người cô đơn.
Lần này buồn hơn lần thất tình trước.
Sợ cô ấy ly hôn rồi không có tiền tiêu, tôi đặc biệt dặn dò cô ấy, thiếu tiền thì nhớ tìm tôi.
Cô ấy lại nói sẽ không quấy rầy tôi.
Bực mình.
Bà nội biết chuyện chúng tôi ly hôn, đánh tôi một trận, mắng tôi bất tranh khí (không làm nên trò trống gì) không chịu hiểu ra.
Haiz, đàn ông mà, luôn phải chịu đựng một chút áp lực và thất bại.
Nhưng tôi vẫn muốn gặp cô ấy, vì sĩ diện, cũng sợ cô ấy từ chối gặp tôi, tôi luôn tìm Tô Nhu trò chuyện, ngay dưới lầu công ty của họ, thỉnh thoảng ngẩng đầu còn có thể thoáng thấy bóng dáng cô ấy.
Tôi khá hài lòng, nếu không có chú út đến phá đám thì tốt hơn.
Bây giờ anh ta ấm áp trong vòng tay người đẹp, không chỉ không hiểu nỗi khổ của tôi, mà còn đến châm chọc tôi, nói tôi đáng đời không có vợ.
Tôi muốn tức chết rồi, vợ thích tự do thì tôi biết làm sao.
Chú út cho tôi ý kiến: "Gái sắc sợ trai dai, cậu bỏ cái giá đó xuống đi, biết đâu còn vớt vát lại được chút hình tượng."
Tôi rơi vào suy nghĩ: Tình yêu đáng quý, đàn ông chân chính vĩnh viễn không quỳ gối!
Chú út đảo mắt trắng, kéo Tô Nhu đi, không thèm để ý đến tôi nữa.
Tôi dường như, thực sự đã trở thành người cô đơn.
Nhà họ Tống nhân tài xuất chúng, nhưng không nghi ngờ gì, tôi là người đẹp trai và có năng lực nhất.
Thời đại học, tôi để mắt đến một cô gái.
Đáng tiếc tôi không theo đuổi được, cô ấy nói cô ấy có người mình thích.
Nhưng tôi không cam tâm, cái gì tôi muốn thì phải giành lấy, thủ đoạn không quan trọng.
Có lẽ ông trời thấy tôi quá si tình, sau này cuối cùng tôi cũng chờ được cơ hội.
Nghe nói bạn trai cũ của cô ấy ra nước ngoài nghiên cứu gì đó, đúng lúc gia đình cô ấy gặp biến cố, bố mẹ còn bị tai nạn xe hơi cần tiền gấp.
Tôi nghe tin liền ra mặt, đưa ra một bản hợp đồng tình yêu.
Biểu cảm của cô gái lúc đó thật khó tả, chỉ nói một câu: "Quả ép không ngọt."
Nhưng tôi không quan tâm, quả có ngọt hay không, phải do người ăn quyết định, không thì cũng có thể giải khát.
Nhìn cô ấy ký tên, tôi có được người bạn gái đầu tiên trong đời – Tô Nhu.
Những ngày ở bên Tô Nhu khá là vui vẻ, cô ấy gọi là đến, tôi uống say cũng có thể yên tâm ngủ, tôi biết Tô Nhu luôn sẽ đưa tôi về nhà.
Tôi luôn mua đồ và tặng quà cho cô ấy, nhưng cô ấy dường như không hợp với cách này, tôi rất khổ sở.
Nhưng cô ấy đẹp, nên tôi không chấp chuyện cô ấy không biết điều.
Ngày tháng trôi qua, tôi và Tô Nhu vẫn giữ nguyên cách chung sống ban đầu, tóm lại là cảm thấy không giống với những cặp tình nhân khác.
Hôm đó tôi gọi cô ấy đi đua xe, cô ấy lấy hợp đồng đập vào mặt tôi, rất lạnh lùng:
"Tống Ngọc, hợp đồng của chúng ta đã hết hạn, tiền nợ anh tôi sẽ trả lại sớm nhất có thể, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi hai năm nay, tạm biệt."
Tô Nhu nói xong liền đi, tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ấy đã biến mất khỏi thế giới của tôi.
Xong rồi, quên mất chuyện hợp đồng này rồi, chậc, không gia hạn, bạn gái mất rồi.
Tâm trạng không tốt, gọi vài người bạn ra uống rượu.
Tình cờ là dự án tôi đầu tư trước đó, đội ngũ khảo sát địa chất đã xảy ra sai sót. Ban đầu muốn xây tòa nhà văn phòng ở đó, nhưng mật độ đất không chịu được, cuối cùng phải mở một công viên giải trí, chỉ đạt được mức hòa vốn.
Họ nghĩ Tô Nhu chia tay tôi vì dự án thất bại, nhao nhao khuyên tôi.
Chết tiệt, cứ phải nhắc tôi chuyện không kiếm được tiền sao? Tôi sắp quên rồi.
Có lẽ sự im lặng của tôi đã cho họ ảo giác, chuyện này sau đó được lan truyền thành phiên bản: tôi khởi nghiệp thất bại, Tô Nhu bỏ rơi tôi ra nước ngoài.
Lúc đó ồn ào khắp nơi, ngay cả người nhà tôi cũng tin là thật.
Mệt mỏi quá, hủy diệt hết đi. Các người muốn nói gì thì nói.
Hai năm sau, bà nội nói muốn sắp xếp hôn nhân cho tôi.
Tôi không sao cả, ở vị trí và môi trường này, liên hôn là chuyện thường tình.
Bà nội lại nắm tay tôi, cứ nói đối phương là một đứa trẻ tốt, chỉ là hoàn cảnh gia đình làm hại cô ấy, bảo tôi phải đối xử tốt với cô ấy.
Tôi tò mò đồng ý.
Lần đầu tiên gặp Đỗ Y Y, cô ấy mặc chiếc váy trắng tinh, mái tóc xoăn nhẹ rủ trên vai, dịu dàng và tĩnh lặng.
Tôi nghĩ, sống với cô ấy cả đời cũng không tệ.
Đám cưới đều do gia đình sắp xếp, đêm tân hôn, cô ấy xấu hổ chủ động đến hôn tôi, tôi như nghe thấy tim mình đang đập điên cuồng, như muốn nhảy ra ngoài.
Tôi theo bản năng nắm quyền chủ động, ôm eo cô ấy kéo vào.
Sau đêm đó, tôi mới biết niềm vui của chuyện nam nữ.
Bất giác muốn đối xử tốt hơn với Đỗ Y Y.
Tôi thử chuyển khoản cho cô ấy, sợ cô ấy chê như Tô Nhu, nhưng cô ấy không chê.
Cô ấy luôn vui vẻ nhận, rồi ngọt ngào nói: "Cảm ơn ông xã, ông xã thật tốt."
Cảm giác sự trả giá được đối xử nghiêm túc này thật sảng khoái.
Tôi không thiếu tiền, vì vậy tôi chuyển khoản cho cô ấy thường xuyên hơn, tôi thích ánh mắt cô ấy lấp lánh.
Sau này, Tô Nhu trở về, còn vào công ty của tôi.
Tôi luôn canh cánh chuyện cô ấy quay lưng dứt khoát năm đó, cô ấy còn trả lại tiền chữa bệnh cho bố mẹ mình, dùng cách đó để sỉ nhục tôi, tôi rất khó chịu, nên luôn ngấm ngầm gây khó dễ cho cô ấy.
Điều khiến tôi kinh ngạc là cô ấy luôn có thể dễ dàng hóa giải.
Là một nhà tư bản, tôi nhìn thấy giá trị ở cô ấy, không chèn ép nữa, điều cô ấy đến vị trí giám đốc thị trường gần tôi hơn.
Tôi kỳ vọng cô ấy sẽ tạo ra lợi nhuận cho tôi.
Nhưng gần đây tôi luôn cảm thấy cô vợ bé nhỏ của tôi không ổn.
Chẳng lẽ tôi yêu cầu cô ấy quá nhiều? Vậy thì chuyển ít tiền dỗ dành cô ấy đi. Gần đây công ty bận, tôi không có tinh lực để ở nhà với cô ấy thường xuyên.
Cô ấy nhịn ăn, tôi hơi tức giận, nghĩ rằng tôi sẽ đau lòng sao?
Tôi nói cắt tiền tiêu vặt của cô ấy, cô ấy cứng đờ một lúc, quay đầu lại nói yêu tôi, trong lòng tôi rất đắc ý, nhưng ngoài mặt không lộ ra.
Thậm chí để không bị cô ấy nắm thóp, tôi còn tự lập cho mình hình tượng hoa cao lãnh không thể với tới.
Cái gì không có được thì luôn là tốt nhất, cứ thế ngày càng yêu tôi hơn đi!
Nhưng tôi vẫn không nỡ nhìn cô ấy khóc, vì vậy trên đường về công ty, tôi lại chuyển năm mươi vạn qua, đi ăn chút gì ngon đi bảo bối nhỏ.
Tôi lại yên tâm tiếp tục công việc bận rộn.
Có lần không cẩn thận nghe lén được thư ký bàn tán về tôi.
Họ nghĩ ông chủ tuy quyết sách trong thương trường đều minh mẫn và lão luyện, nhưng thực ra EQ bằng không, may mà không cần anh ta tự mình nhún nhường để đàm phán dự án nào, nếu không công ty sẽ sụp đổ.
Hừ, họ đang nói càn cái gì thế? Vốn dĩ cấp dưới biến thành chú dâu đã thấy phiền rồi.
Đối tác của tôi đều cúi đầu trước sự minh triết thần võ của tôi, cung kính đối với tôi. Mấy cô thư ký chưa thấy sự đời, trừ lương!
Sợ chết khiếp, suýt nữa tưởng cô vợ bé nhỏ có thai rồi. Mẹ tôi là nạn nhân của sinh khó mà qua đời, cô ấy nhỏ bé như thế, sẽ không chịu nổi nỗi đau đó đâu.
Gần đây nghe nói cô vợ bé nhỏ ở nhà rất hoạt bát, tôi cũng khá vui.
Động vật sẽ chạy nhảy vui vẻ trong môi trường quen thuộc, con người chắc cũng vậy. Cô ấy quả nhiên ngày càng yêu tôi rồi.
Hôm đó tôi khó khăn lắm mới về nhà sớm, thấy cô ấy cuộn tròn trên ghế sofa xem gì đó, hơi quen mắt, hình như là thư tình tôi từng nhờ người viết trước đây?
Xong rồi, cô ấy sẽ ghen sao.
Tôi đang nghĩ lần này chuyển khoản bao nhiêu là hợp lý, cô ấy lại cười hỏi tôi có muốn ly hôn không?
Ly hôn?? Tôi không đồng ý!
Chúng tôi cãi nhau dữ dội một trận, tôi bực tức bỏ đi, càng nhìn xấp thư tình đó càng không vừa mắt, bảo người lấy đến, tôi xé ra để xả giận.
Tức giận, không muốn để ý đến cô ấy, không muốn nghe thấy từ ly hôn nữa, tôi lại bắt đầu một vòng công việc mới.
Tô Nhu nghỉ việc rồi, tôi rất tiếc một nhân tài như vậy, hơn nữa còn có chút quan hệ họ hàng với tôi, chú dâu tương lai sẽ không làm hại công ty nhà mình, người khác thì khó nói.
Thất vọng.
Nhưng nghe nói cô ấy là đi giúp cô vợ bé nhỏ, vậy thì tôi miễn cưỡng phê duyệt đơn xin thôi việc của cô ấy đi.
Cô vợ bé nhỏ gần đây mở một công ty, tầm nhìn cũng không tệ, cùng đường đua với tôi, tôi sẽ không cố ý thả nước đâu.
Nghe nói cô ấy thường xuyên uống rượu đến nửa đêm, tôi nghe xong cũng thấy khó chịu, nhưng bà nội bảo tôi đừng can thiệp, nói rằng đó là con đường của chính cô ấy, đi qua rồi mới trưởng thành.
Bà nội gần đây cứ nhìn tôi thở dài, tôi rất hoang mang.
Thực ra vợ tôi không cần phải trưởng thành, cô ấy cứ yên tâm ở bên tôi, tôi có thể bảo vệ cô ấy.
Hơn nửa năm không ôm vợ rồi, vừa nghĩ đến là buồn, nên hôm đó tôi uống say.
Nhưng cũng không sao, chỉ là phản ứng chậm hơn một chút, tính khí nóng nảy hơn một chút, đàn ông chân chính sẽ không say!
Vợ đến đón tôi rồi, thật tốt, tôi vui vẻ quá nên ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại là ở nhà, trong lòng tôi bực bội đã lâu không về, lúc này thấy vợ đang lặng lẽ nấu canh, hơi men xông lên đầu cũng không quan tâm đến thể diện nữa.
Cuối cùng tôi cũng ôm được cô ấy, nhưng hình như đã làm cô ấy sợ.
Tôi không nhớ mình đã nói gì, chỉ nghe thấy từ "ngoan".
Cho đến khi tỉnh lại, tôi mới nhớ ra cô ấy nói muốn nói chuyện.
Cô ấy quá nghiêm túc, tôi hiếm khi có cảm giác sợ hãi.
Tôi cố gắng tỏ ra dịu dàng hơn, hy vọng có thể gợi lại hình bóng trước đây của cô ấy từ người phụ nữ cao quý và thanh lịch trước mặt.
Nhưng cô ấy vẫn muốn ly hôn, tôi không nhịn được cà khịa cô ấy vài câu, ngay lúc tôi sắp bùng nổ, tôi thấy cô ấy của ngày xưa, cô ấy gọi tôi là ông xã, muốn tôi thả cô ấy đi.
Xì, cô ấy đã xuống nước như thế, vậy tôi giơ cao đánh khẽ, miễn cưỡng chiều theo ý cô ấy đi.
Lời vừa thốt ra, tôi cứng đờ, sao lại lơ là cảnh giác thế này!! Quả nhiên phụ nữ là sinh vật xảo quyệt nhất.
Tôi có ý định giở trò, nhưng cô ấy với đôi mắt đỏ hoe nói với tôi: "Cảm ơn."
Tôi im lặng. Trái tim như bị kim châm, đau nhói, tôi không hiểu tại sao lại như vậy.
Ly hôn rồi. Tôi lại trở thành người cô đơn.
Lần này buồn hơn lần thất tình trước.
Sợ cô ấy ly hôn rồi không có tiền tiêu, tôi đặc biệt dặn dò cô ấy, thiếu tiền thì nhớ tìm tôi.
Cô ấy lại nói sẽ không quấy rầy tôi.
Bực mình.
Bà nội biết chuyện chúng tôi ly hôn, đánh tôi một trận, mắng tôi bất tranh khí (không làm nên trò trống gì) không chịu hiểu ra.
Haiz, đàn ông mà, luôn phải chịu đựng một chút áp lực và thất bại.
Nhưng tôi vẫn muốn gặp cô ấy, vì sĩ diện, cũng sợ cô ấy từ chối gặp tôi, tôi luôn tìm Tô Nhu trò chuyện, ngay dưới lầu công ty của họ, thỉnh thoảng ngẩng đầu còn có thể thoáng thấy bóng dáng cô ấy.
Tôi khá hài lòng, nếu không có chú út đến phá đám thì tốt hơn.
Bây giờ anh ta ấm áp trong vòng tay người đẹp, không chỉ không hiểu nỗi khổ của tôi, mà còn đến châm chọc tôi, nói tôi đáng đời không có vợ.
Tôi muốn tức chết rồi, vợ thích tự do thì tôi biết làm sao.
Chú út cho tôi ý kiến: "Gái sắc sợ trai dai, cậu bỏ cái giá đó xuống đi, biết đâu còn vớt vát lại được chút hình tượng."
Tôi rơi vào suy nghĩ: Tình yêu đáng quý, đàn ông chân chính vĩnh viễn không quỳ gối!
Chú út đảo mắt trắng, kéo Tô Nhu đi, không thèm để ý đến tôi nữa.
Tôi dường như, thực sự đã trở thành người cô đơn.
Truyện Được Đề Xuất Khác
Bạn Trai Ngoại Tình, Tôi Quay Xe Cưa Anh Trai Bạn Thân
Tác giả: Đang cập nhật
Thiên Kim Sát Thủ Xuyên Không: Sống Lại Để Báo Thù
Tác giả: Vẽ cành cây vào buổi tối